Phượng Nghịch Thiên Hạ
Chương 1059 : Hí Thiên các hạ 3
Ngày đăng: 01:36 22/04/20
Thân hình cao lớn đi hướng người trung niên kia, trong tay đột nhiên bùng lên một luồng ánh chớp, mơ hồ chiếu vẻ mặt hoảng sợ của trung niên kia.
"Ngươi, ngươi......" Mắt thấy ánh chớp càng ngày càng gần, khủng bố kiêu ngạo ép tới không khí cũng co rút nhanh, khiến người ta ngừng thở.
Người trung niên che chở nạp giới, tộc trưởng đúng là phái bọn họ ra ngoài tìm "tử huyễn đế long nước miếng", nghe nói luyện chế đan dược để Bắc Nguyệt quận chúa hồi phục thị lực. Tử huyễn đế long nước miếng đúng là một vị thuốc trọng yếu, nếu đánh mất, tộc trưởng trách tội là chuyện nhỏ, để Hoàng thượng biết, vậy có thể...
"Hắc hắc! chết cũng không chịu giao ra, như vậy chỉ có thể giết ngươi, Bổn vương chính mình đoạt!" Ánh chớp bùng lên phóng ra, mắt thấy sẽ lan đến gần người trung niên kia.
Đột nhiên một bóng người giống như báo săn nhanh nhẹn hiện lên, một thanh kiếm màu xanh sáng lên đánh vào ánh chớp, sau đó đột nhiên lui về phía sau, thuận tiện mang theo người trung niên trọng thương.
"Lạc Lạc thiếu gia!"
Mấy lính đánh thuê trọng thương trên mặt đất vừa nhìn thấy kiếm màu xanh hiện lên liền cao hứng hô to, từng người như khôi phục sức sống bình thường.
Người cao lớn giật mình một cái, nhìn về ánh chớp trong tay mình, mặc dù không có tổn hại, nhưng hiếm có người có thể toàn thân thoát khỏi ánh chớp của hắn.
Ngẩng đầu nhìn bóng dáng thiếu niên quần áo đẹp đẽ quý giá, tay nắm bảo kiếm kia, trong lòng hắn lần nữa cả kinh: Không ngờ mấy năm không đi ra, Trên Đại lục Tạp Nhĩ Tháp lại xuất hiện nhiều cao thủ thiếu niên như vậy!
Những lớp người già bọn họ xem ra thật là già a!
"Đội trưởng Trác Hạc, không sao chứ?" Lạc Lạc đỡ người gọi là Trác Hạc trung niên dưới một thân cây, cho hắn ăn một đan dược chữa thương mới ân cần hỏi thăm.
"Thiếu gia, ta không sao, người nọ rất lợi hại, ngài không nên liều mạng..."
"Dám ức hiếp người của gia tộc Bố Cát Nhĩ, hắn có thể chạy trốn Trên Đại lục Tạp Nhĩ Tháp thế nào?" Lạc Lạc chậm rãi ngẩng đầu, trên khuôn mặt tuấn tú có một tầng phẫn nộ, trong lòng nhìn Trác Hạc mà trầm xuống.
Ngay cả Lạc Lạc thiếu gia luôn luôn bình dị gần gũi cũng tức giận, xem ra sự tình liên quan tới Bắc Nguyệt quận chúa quả nhiên không khinh thường được.
"A! Tiểu tử! Khẩu khí không nhỏ!" Người cao lớn nhĩ lực rất lợi hại, nghe thấy Lạc Lạc nói không tức giận, ngược lại cười ha hả.
Lạc Lạc nắm kiếm, chậm rãi đứng lên, ngẩng đầu nghênh nhìn kỹ đối phương, lạnh lùng nói: "Các hạ là ai? Hãy xưng tên ra."
"Tên?" Người nọ vuốt cằm, "Sao đi tới đâu cũng bị hỏi tên, tên......"
Lần nữa nghe được hai chữ "Hí Thiên" này, vành mắt Lạc Lạc đột nhiên đỏ một vòng, trong cổ họng nghẹn lại, dường như có chuyện muốn thốt ra.
Nhưng Nguyệt Dạ mở miệng trước, nàng lười biếng cười nói: "Ta cũng quen hắn."
"A?" Lôi Nộ tò mò nhìn qua lại hai người bọn họ, hồi lâu như hiểu rõ gì đó, thở dài một tiếng.
"Xem ra ngươi đã đánh mất linh thể, chỉ còn lại có hồn phách, người quen cũ cũng không biết a!"
"Đây chẳng phải là ngươi gây họa!" Nguyệt Dạ thản nhiên liếc Lôi Nộ, lúc đầu nếu hắn không phạm sai lầm, thực sự gọi Hoàng Bắc Nguyệt trở về thì nàng sao có thể biến thành hồn phách phiêu bạc?
Lôi Nộ sờ sờ mũi, tự biết đuối lý, hết thảy hôm nay đúng là trừng phạt tội lỗi lúc đầu của hắn, cho nên mới khiến hắn bi ai biến thành người hầu của nàng như vậy.
Lạc Lạc nghe hai người bọn họ nói chuyện, tất cả nghi hoặc trong đầu cũng có đáp án.
"Sư phụ..." Hắn nghẹn ngào nói, "Là ngươi sao?"
Nguyệt Dạ hạ mắt xuống, thật sâu nhìn hắn một cái.
Bảy năm phát triển, hắn Lạc Lạc của gia tộc Bố Cát Nhĩ, vẫn đơn thuần trực tiếp, coi nàng là mục tiêu cùng truy đuổi.
Phần cảm tình này cho tới bây giờ cũng không thay đổi.
PhượngNghịch Thiên Hạ Chương 1400
Phần cảm tình này cho tới bây giờ cũng không thay đổi.
Nhưng... không nên như vậy.
Hắn sắp cõng trên lưng là một tòa đế quốc vô hình, một con cự thú nối tiếp nhau Trên Đại lục Tạp Nhĩ Tháp.
Đối với hắn mà nói, cảm tình đơn thuần không cho phép tồn tại.