Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 1060 : Hí Thiên các hạ 4

Ngày đăng: 01:36 22/04/20


"Lạc Lạc..." nàng chậm rãi mở miệng, giọng nói chua xót "Biết vì sao lúc đầu ta nhận ngươi làm đồ đệ không?"



"Bởi vì cùng phụ thân ước định." Ánh mắt nhìn về phía nàng có chút buồn bã cùng nhỏ bé, thấp kém, nhưng Lạc Lạc vẫn lặng lẽ nhìn nàng, bởi vì không ức chế được kích động khiến khuôn mặt tuấn tú của hắn có chút phớt hồng.



Nguyệt Dạ mỉm cười lắc đầu, "Ngươi biết không kẻ nào có thể khống chế được ta."



Nàng dừng một chút, gió trong rừng rậm thổi bay lọn tóc màu đỏ bên tai nàng, sợi tóc vung qua khóe mắt, giống như trên mặt hồ gợn sóng.



"Ta biết tương lai ngươi nhất định sẽ trở thành người tín nhiệm nhất bên cạnh Chiến Dã, gia tộc Bố Cát Nhĩ cùng Nước Nam Dực sẽ vĩnh viễn cùng tồn vong."



Lạc Lạc giật mình, lập tức kiên định gật đầu: "Nếu như đây là hy vọng của sư phụ, ta nhất định thay sư phụ đạt thành tâm nguyện."



"Ta hy vọng..." Nguyệt Dạ thì thào nói, "Lạc Lạc, ngươi không thể vẫn nhìn phía sau ta."



Dường như bị nói trúng tâm sự, Lạc Lạc mím môi, xấu hổ cúi đầu, hai gò má không che giấu được ửng đỏ, tiết lộ tình cảm nội tâm của hắn.



"Sư phụ một mực phía trước." Ngực có chút phát đau nhức, Lạc Lạc khổ sở nói, "Nếu như không nhìn phía sau sư phụ, ta...không đi xuống được."



Nắm thật chặt kiếm trong tay, hắn có thể nắm thanh kiếm này là vì nàng.



Người hôm nay ai còn nhớ thiếu gia phế vật bảy năm trước của Bố Cát Nhĩ gia tộc? Ai biết năm đó đại phu nói hắn sống không quá mười bảy tuổi?



Chỉ có hắn nhớ kỹ, nếu năm đó không có nàng, Lạc Lạc Bố Cát Nhĩ nhất định sẽ suy sụp ở tuổi mười bảy.



Không có nàng, hắn không thể đứng ở chỗ này nhìn nàng.



Sư phụ... Phía trước nếu là hắc ám, vậy ngươi để ta dùng sức chạy nhanh, mà phía trước dần dần tới gần ánh sáng, ta nhìn thấy chỉ có bóng dáng của ngươi a...



Nguyệt Dạ nhìn ánh mắt kích động của hắn, nhẹ giọng thở dài: "Đó là bởi vì ngươi chưa từng quay đầu lại nhìn."
Vẻ mặt thiếu niên kinh ngạc cùng ngưỡng mộ, trên gương mặt ửng đỏ, bị ánh trắng chiếu mông lung mà dày đặc hơn.



Người mặc đồ đen chỉ điểm xong liền buông tay ra, thối lui đến một bên, tiếp tục lạnh lùng khoanh tay xem cuộc chiến.



Dưới áo choàng căn bản không nhìn thấy mặt nàng, song cặp mắt thanh lạnh bức người lại mờ mờ ảo ảo có thể thấy được.



Chi Chi quay đầu, đây là hắn lấy ảo thuật nhìn thấy trí nhớ Lạc Lạc Bố Cát Nhĩ, là một đoạn khắc sâu nhất trong trí nhớ hắn.



Những trí nhớ, sẽ rất nhanh biến mất.



Trên đầu rễ cây màu xanh biếc nhẹ nhàng run run.



Lạc Lạc ở trong lòng Nguyệt Dạ càng ngày càng vô lực, mà trong ánh mắt hắn nước mắt rốt cuộc cũng chảy ra.



"Sư phụ, sư phụ, nếu ta không phải là Lạc Lạc Bố Cát Nhĩ, có thể làm gốc cây bên cạnh ngươi không?"



Nguyệt Dạ mím môi, lập tức lãnh khốc mà vô tình nói: "Nếu ngươi không phải Lạc Lạc Bố Cát Nhĩ, chúng ta căn bản sẽ không quen biết."



Tàn khốc, lãnh huyết, đây là bản tính nàng trước sau như một.



Nếu như nhất định tuyệt vọng thì không nên để lại bất cứ hy vọng gì.



Pháp tắc thế giới này vĩnh viễn đúng là tàn khốc như vậy.



Trong lòng chua xót, nhưng rất nhanh đã bị nàng mạnh mẽ ép xuống.



Nghe xong lời của nàng, Lạc Lạc chậm rãi cười, hiểu rõ hết thảy mà cười...