Phượng Nghịch Thiên Hạ
Chương 1069 : Dựng lại Linh thể 5
Ngày đăng: 01:36 22/04/20
Quân Ly cũng ngẩn ra, trong con ngươi màu đỏ hiện lên một chút rung động, nháy mắt đã qua.
Ánh mắt chậm rãi nhìn về phía tay nhỏ bé dính đầy máu tươi, bàn tay xinh đẹp nho nhã như vậy, nếu dùng để cầm kim thêu thì cỡ nào đẹp mắt? Nhưng nàng lại bắt một cây roi lửa ngưng tụ thành!
Trên Roi mang theo nguyên khí hỏa cường đại, vậy mà không đốt được bàn tay thon mềm thành tro, quả thật kẻ khác rất kinh ngạc.
Nhưng màn kế tiếp mới khiến hắn thực sự kinh ngạc!
Tay khéo léo quay vòng một chút, cây roi ngoài dự tính của hắn bị xé ra, trong tay mảnh khảnh ẩn chứa sức mạnh khiến người ta chấn động!
Roi nhỏ trên ngón tay Quân Ly, hắn bất động như núi lại bị cánh tay mảnh khảnh kéo lên, bước chân thoáng bước về phía phía trước nửa bước.
Sức mạnh khiêu khích hắn khiến nam nhân tà ác lãnh khốc này nhếch khóe miệng lên, độ cong nguy hiểm cùng hứng thú mang theo mỹ cảm kinh tâm động phách.
"Ngươi, thật to gan!"
"Người chết qua một lần đã không biết sợ hãi là gì!"
Trong lòng Nến Đỏ, một giọng nói khàn khàn, rầu rĩ vang lên, dọa nàng giật mình, vội vàng thẳng đứng dậy, trên mặt lộ ra vui mừng lẫn sợ hãi.
Nguyệt Dạ thản nhiên liếc nàng một cái, khẽ gật đầu, sau đó kéo áo khoác lại, chậm rãi ngồi xuống, một đôi con ngươi thanh lạnh thấp thoáng dưới làn mi dày tà tà liếc hắn.
Chợt nhìn thấy cặp mắt kia, ánh mắt Quân Ly có chút mờ mịt, song rất nhanh hắn vẫn lạnh lùng nói: "Có thể tiếp một chiêu của ta, ngươi là ai?"
Nguyệt Dạ ngẩn ra, lập tức nghĩ đến khuôn mặt chính mình hôm nay không biết là bộ dáng gì, hắn thấy lạ cũng là lẽ thường.
"Tại hạ không xứng nhắc đến tên?" Bên khóe miệng cười lạnh như ẩn như hiện, nàng chậm rãi buông tay ra, nguyên khí màu đen trong lòng bàn tay tán đi.
Quân Ly cũng thu hồi roi mềm, con ngươi màu đỏ quét mắt một vòng trong mật thất, hình như đang tìm kiếm đồ vật gì.
Nguyệt Dạ nghiêng đầu nhìn hắn, trong lòng vừa động, liền hỏi: "Các hạ tìm người?"
"Một người phụ nữ." Quân Ly lạnh lùng nói, ánh mắt nghi hoặc đảo qua khuôn mặt Nguyệt Dạ.
Lúc này trên mặt nàng đều là máu đen, bởi vậy không nhìn thấy dung mạo, nhưng ngũ quan hết sức tinh sảo tú lệ, làn mi lãnh ngạo, đôi mắt trong suốt mà đen nhánh, mũi khéo léo đứng thẳng, môi đỏ mọng nhẹ nhàng nhếch, có cảm giác quen thuộc.
Nhưng khác xa cô gái trong trí nhớ kia.
Hắn nghiêm túc đánh giá nàng, nàng cũng trấn định mặc hắn tùy ý nhìn, không hề chột dạ.
Sau khi biến thành ma thú, vẻ ôn nhu trong lòng hắn sẽ biến mất, ý thức cũng bị ma tính cắn nuốt.
Cho nên Quân Ly hiện tại, mặc dù vẫn sắc bén mạnh mẽ, song, trí nhớ cùng cảm giác của hắn đối với Hoàng Bắc Nguyệt cũng đã mơ hồ không thể phân biệt.
Yểm bị phong ấn mười bảy năm ở trong thân thể nàng, đối với sự tình của ma thú, nàng hiểu rất rõ.
Bởi vậy giờ phút này nàng không hoảng hốt bất loạn mặc hắn nhìn.
Nếu là trước kia, cho dù nàng dựng lại linh thể biến thành một người khác, tin tưởng Quân Ly cũng sẽ không do dự nhận ra nàng.
Nhưng Quân Ly hiện tại sẽ không, hắn đã mất đi bản thân.
Trong con ngươi hiện lên một tia ảm đạm, Nguyệt Dạ chậm rãi nói: "người các hạ muốn tìm hình như không ở đây."
Quân Ly ngẩn ra, chậm rãi thu hồi ánh mắt trên người nàng, chậm rãi nhớ lại.
Nàng đã chết, Hoàng Bắc Nguyệt chết đi, chỉ còn lại hồn phách, bị phong ấn trong thân thể một con hồ ly tuyết trắng.
Được rồi! Hồ ly!
Hắn hẳn là đi tìm một con hồ ly, tìm được hồ ly là có thể tìm được nàng!
Trong con ngươi màu đỏ hiện đầy vẻ hung ác "Nơi này có một con hồ ly!"
"Hồ ly?" Nguyệt Dạ giật mình, chẳng lẽ là tiểu hồ ly?
"Nó ở đâu?" Hắn một mực tìm, tìm lâu như vậy mà không tìm được!
Loại chấp niệm cùng thất vọng hết lần này đến lần khác khiến hắn mất kiên nhẫn, hoàn toàn biến mất!
Nguyệt Dạ chuyển mắt, ở trong thân thể tiểu hồ ly lâu như vậy, nàng tự nhiên không muốn thấy tiểu hồ ly rơi vào tay hắn.
Ma tính đáng sợ đều là sát khí, không cần nói cũng biết, hắn tìm được tiểu hồ ly là muốn làm gì.
"Ta chưa từng thấy nó." Nguyệt Dạ trấn định nói, nếu có thể dẫn dắt hắn rời đi, dù sao tiểu hồ ly ngay phía sau bọn họ, vừa rồi cùng bị Nến Đỏ mang ra khỏi mật thất.
"Vương......" A Tát Lôi do dự một chút, sau đó nói, "ngài như thế này là tốt nhất! Chúng ta nhìn thoải mái!"
"A?" Nguyệt Dạ cười, có chút hài lòng "Vì sao? Chẳng lẽ ta trước kia nhìn không tốt"
"Bộ dáng này độc nhất vô nhị." A Tát Lôi trịnh trọng nói,"Ngài chính là ngài, là Dạ Già Vương, không phải Bắc Nguyệt quận chúa, cũng không phải Hồng Liên."
Nguyệt Dạ ngẩn ra, sau đó nắm tay chống cằm chậm rãi cười.
Kỳ thật mặc kệ biến thành bộ dáng gì cũng không sao, tuy nhiên, khuôn mặt trước quả thật có chút phiền toái, giống nhiều người cũng không phải chuyện tốt.
"Sau này, gọi ta là Nguyệt Dạ, hoặc là Hí Thiên, tên Hoàng Bắc Nguyệt là Bắc Nguyệt quận chúa."
Mọi người cùng nhau gật đầu, trên mặt mỗi người đều thoái mái, nếu không phải ai cũng bị thương thì hận không thể đốt một đống lửa nhảy múa.
Thời gian kế tiếp cũng không ai lãng phí, rất ăn ý dưỡng thương và tuần tra.
Nguyệt Dạ nhân cơ hội điều trị thân thể.
Không ai biết nàng còn rất nhiều chuyện chưa làm xong, nghĩ Phong Liên Dực cùng Yểm mất tích, lòng của nàng không thể bình tĩnh.
Nhưng nàng không thể xúc động, linh thể sau khi dựng lại cũng không thể dung hợp rất tốt với hồn phách ngay lập tức. Giống như trái tim vừa giải phẫu, phải qua một quãng thời gian điều dưỡng, xác định không phản ứng mới tính là thành công.
Nàng từ một hồn phách có được thân thể, quá trình này gian nan chỉ chính mình biết, cho nên cơ hội này nàng nhất định sẽ quý trọng.
Hai lần sống lại, người qua ba đời không thể lần nào cũng may mắn, cho nên hết thảy đều phải cẩn thận!
Lúc trước vẫn mạnh mẽ chống đỡ, nếu không phải trong lúc chỉ mành treo chuông thấy Quân Ly muốn đả thương Nến Đỏ, nàng bắt buộc phải sớm tỉnh lại, nếu không còn muốn ngủ say một ngày.
Hồn phách cùng linh thể dung hợp, nói đơn giản cũng rất đơn giản, nói khó khăn, kỳ thật rất khó.
Đi ngược lại ý trời cho tới bây giờ cũng sẽ không dễ dàng hoàn hảo như vậy.
Không biết qua bao lâu, Nguyệt Dạ chậm rãi thở một hơi, lúc mở to mắt, trong rừng vốn tối tăm giờ phút này cũng lộ ra ánh sáng mặt trời.
Vuốt vuốt thái dương đau nhức, cảm thụ hồn phách rốt cuộc an tĩnh trong linh thể nàng mới hoàn toàn yên tâm.
Bàn tay dùng sức đứng lên, đi vài bước trên mặt đất, cảm giác chân thật thoải mái hơn lúc là hồn phách rất nhiều.
Một làn gió lạnh rất nhỏ thổi đến.
Nguyệt Dạ vừa đứng lên không lâu, Băng Linh Huyễn Điểu từ rừng cây bay qua, vững vàng đứng trước mặt Nguyệt Dạ.
Lúc trước để nó không đi theo tới Biệt Nguyệt Sơn Trang mà đi điều tra hành tung Phong Liên Dực cùng Yểm, nói vậy hắn đã có tin tức.
Biệt Nguyệt Sơn Trang đã bị Quân Ly mở ra, cho nên Băng Linh Huyễn Điểu tự nhiên có thể tự do ra vào.
Ngẩng đầu đánh giá cô gái xa lạ, trong ánh mắt màu ngọc bích cũng không quá kinh ngạc, thông qua khí tức có thể xác nhận đúng là nàng.
Băng Linh Huyễn Điểu trước sau như một cao ngạo lạnh như băng không quá kinh ngạc hoặc cao hứng, chỉ là thản nhiên nói: "Có tin tức."
Không hổ là linh thú hợp tác cùng nàng lâu nhất!
Nguyệt Dạ cũng không nói nhảm, lập tức đến gần Băng Linh Huyễn Điểu, nghe hắn thấp giọng nói vài câu, ngưng trọng gật đầu.
"Sát cảnh......" Thì thào nhớ kỹ từ này, trước Yểm chưa từng nói với nàng, tuy nhiên hẳn cũng là một loại ảo thuật cường đại niệm lực mà thành.
"Ngay cả Yểm đều bị vây khốn, chỗ kia rất hung hiểm, hơn nữa, không biết Quân Ly đặt sát cảnh ở đâu." Băng Linh Huyễn Điểu lạnh lùng nói.
"Yểm là một đối thủ cường đại, mà Phong Liên Dực cũng không đơn giản, hai người này đều bị vây trong sát cảnh, Quân Ly rất cảnh giác hai người này, cho nên sẽ không để sát cảnh cách bản thân quá xa." Nguyệt Dạ vuốt cằm suy luận.
Băng Linh Huyễn Điểu không phản bác lời của nàng, chỉ hỏi: "Nhưng hành tung Quân Ly rất khó nắm giữ, hắn tốc độ quá nhanh, không ai theo được hắn."
"Muốn biết hành tung của hắn cũng không khó." trên mặt Nguyệt Dạ chậm rãi lộ ra nụ cười giảo hoạt mà Băng Linh Huyễn Điểu rất quen thuộc.
Lúc này, Nến Đỏ vừa đi tìm ít thực vật đi tới, nhìn thấy Băng Linh Huyễn Điểu đã trở về liền bước đến, cười tủm tỉm nói: "Chủ nhân cứ thích giấu nghề."
Băng Linh Huyễn Điểu cũng xạm mặt lại.
Nhìn vẻ mặt hai người này rất có ăn ý, Nguyệt Dạ ngẩn người, chợt bật cười lắc đầu, xem ra tính cách nàng có chút âm hiểm đã tạo thành ám ảnh.
Thu hồi nụ cười, Nguyệt Dạ đơn giản nói với Băng Linh Huyễn Điểu cùng Nến Đỏ mấy câu, đợi sau khi bọn họ cau mày gật đầu mới đi ăn chút gì đó.
Nàng ra ngoài hành vẫn không thích mang quá nhiều người, bởi vậy lần này cũng để đám người A Tát Lôi lại, chỉ mang Băng Linh Huyễn Điểu cùng Nến Đỏ vội vã rời đi.