Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 1092 : Tu la vương 2

Ngày đăng: 01:37 22/04/20


Trở tay lôi kéo, giá y trên người trong nháy mắt bị xé xuống, lộ ra trường bào tinh sảo màu đen bên trong, ánh mắt đảo qua mặt những người một lượt, không nói, xoay người đi.



Nàng không tức giận, ngửa đầu cười to.



Trong vương điện trống trải, tiếng vọng quanh quẩn như lao tù vây dã thú, chung quanh phá vòng vây nhưng lại vô tình bị bắn ngược trở về.



Từ bậc thang đi xuống vài bước, đột nhiên một bóng dáng thấp bé che ở trước mặt.



Thấp chỉ tới đầu gối của nàng, lúc nàng ngửa đầu cười to căn bản không nhìn thấy, bởi vậy bước chân xuống suýt giẫm đến người tí hon kia.



Song, chuyện không lường được là nàng bước xuống chẳng những không giẫm đến tiểu nhân kia, ngược lại bị một sức mạnh cường đại đẩy ngược về phía sau.



Nếu không phải nàng thân thủ lợi hại, mượn lực thổi về phía sau mà vững vàng rơi trên bậc thang, sợ rằng rơi rất bi thảm.



"Ha ha ha ha" Yểm vô tình cười lớn,"Xem bộ dáng nàng kia, ngốc đến đáng yêu!"



Hoàng Bắc Nguyệt không quay đầu lại hưởng ứng, chỉ hơi khiếp sợ ngẩng đầu tiểu nhân đứng trên bậc thang.



Chân phải của nàng vì sức mạnh phản chấn vừa rồi mà mất cảm giác...



Mặc quần áo đỏ tím giao nhau, tóc ngắn ngang tai, tóc mái cùng lông mi phủ trên trán, lông mi cau chặt lại, nhắm lại mắt, cả khuôn mặt đều có chút ủy khuất nhăn nhó.



Rất giống đồng tử trong tranh tết, nhưng bộ dáng sầu khổ không có nửa phần vui mừng như đồng tử.



"Thiên Quỳ đại nhân?" Ô Sát hết sức khiếp sợ thốt lên.



Hít vào một hơi, Hoàng Bắc Nguyệt cẩn thận nhìn tiểu hài tử, cô ta chính là Ma thú Đia ngục của Thành Tu La - Thiên Quỳ?



Hồi tưởng lại tình cảnh ở hồ máu Địa ngục, người bị ép thành máu loãng rót vào cung cấp nuôi dưỡng Ma thú Địa ngục, nhìn lại người nhỏ con này nhưng sức mạnh tương phản khiến lông tơ dựng đứng cả lên!



Ma thú Địa ngục bị thức tỉnh, Phong Liên Dực không có ở đây, làm sao cô ta thức tỉnh được?



Trước khi nàng có đáp án, Lệ Tà đã bước xuống, khó tin nhìn Thiên Quỳ, sau đó mới quay đầu nhìn lại Quân Ly "Là ngươi?"



"Có cảm thấy khó tin khi không có huyết mạch Tu La vương cũng có thể thức tỉnh Ma thú Địa ngục hay không?" Yểm yêu nghiệt cười, làm càn vô lễ.



Quân Ly lạnh lùng nói:"Lệ Tà, thời đại không giống trước nữa."



Hắn vừa mở miệng, tiểu hài tử nhắm chặt hai mắt bỗng nhiên mở ra, con ngươi đen nhánh rất nhanh lướt qua Hoàng Bắc Nguyệt.



"Quân Ly, ngươi trăm phương ngàn kế thức tỉnh ta, chính là vì nha đầu kia?"



"tân chủ nhân của Vạn Thú Vô Cương." Quân Ly thản nhiên nói.



"A?" Thiên Quỳ cảm thấy hứng thú, tuy nhiên vậy khuôn mặt vẫn rất sầu khổ, liếc nàng một cái, sau đó xoay người "Đi theo ta."



Hoàng Bắc Nguyệt đứng tại chỗ không nhúc nhích, mặt không biểu cảm, từ trên cao nhìn xuống ả.




Hoàng Bắc Nguyệt trầm mặc, những người này, trừ hậu nhân Cây Kết Ngạnh, đại bộ phận cũng là nàng muốn đối phó, ít nhất là Tống Mịch.



"Bắt đầu đi." Tựa hồ hiểu rõ suy nghĩ của nàng, Thiên Quỳ cũng không dài dòng, hai tay kết ấn, nhẹ nhàng hít một hơi, an tĩnh ngồi.



Quân Ly đã sớm an bài ổn thỏa hết thảy, xem ra, nàng muốn cự tuyệt cũng không cự tuyệt được.



Khóe miệng lạnh lùng cong lên, Hoàng Bắc Nguyệt cũng dứt khoát ngồi trên giường, khoanh chân ngồi phía sau Thiên Quỳ, nguyên khí màu đen trong lòng bàn tay chậm rãi xuất hiện, nàng chậm rãi đặt trên thân thể nho nhỏ.



Nhất thời nguyên khí màu đen tiến vào, thần thức của nàng cũng chạy theo vào kinh mạch Thiên Quỳ.



Không phải chủ nhân của Vạn Thú Vô Cương nên nguyên khí màu đen di chuyển chật vật chậm rãi trong kinh mạch ả.



Tuy nhiên, bởi tốc độ chậm nên lần đầu tiên nàng nhìn thấy kinh mạch ma thú.



Bởi vì trước từng thấy kinh mạch Tiểu Hổ nên hiểu rõ kinh mạch thần thú, song ma thú khác thần thú, kinh mạch bọn họ càng cứng cỏi hơn.



Vách kinh mạch còn có một tầng màng mỏng bao trùm, những màng thoạt nhìn yếu ớt, nhưng mỗi khi nguyên khí màu đen tới gần, chúng sẽ sinh ra lực đẩy thật lớn bài xích nguyên khí màu đen.



Hoàng Bắc Nguyệt không thể không gia tăng nguyên khí, tiếp tục len lỏi đi trước.



Hai canh giờ sau, nguyên khí mới khó khăn tới bên trong kinh mạch, nơi này là chỗ mạch máu, mặc kệ là triệu hồi sư, thần thú, hay là ma thú, chỉ cần bị phá hư nơi này chắc chắn sẽ nguy hiểm tới tánh mạng.



Bởi vì bọn họ ngưng tụ nguyên khí ở chỗ này, giống như trái tim có vô số kinh mạch liên tiếp, tất cả nguyên khí theo kinh mạch đi vào, cũng tụ tập ở chỗ này.



Chỉ cần nàng thoáng động tay chân một chút, thần không biết quỷ không hay, ma thú này...



Hoàng Bắc Nguyệt tuy nghĩ như vậy, song ý nghĩ này chỉ chợt lóe đã từ bỏ.



Quân Ly dám phóng tâm để nàng đến trợ giúp Thiên Quỳ, sao lại không làm biện pháp phòng hộ chứ?



Sợ rằng nàng chưa kịp động thủ, hắn sẽ lập tức phát hiện.



Cho nên, Hoàng Bắc Nguyệt không suy nghĩ nhiều, khiến nguyên khí màu đen ở trong khí nguyên vận chuyển một vòng rồi đi ra ngoài, đột nhiên thần thức liếc nhìn khí nguyên một lần, một vệt đen lặng lẽ nổi lên trên nguyên khí đỏ thẫm, thần không biết quỷ không hay chui vào trong nguyên khí vận chuyển của nàng.



Thần thức cảm giác rất nhạy cảm, nàng lập tức nhận thấy vệt khí đen này không thuộc về nàng!



Song, khí tức này vừa khít với khí tức của Vạn Thú Vô Cương khiến nguyên khí của nàng không cự tuyệt được!



Hoàng Bắc Nguyệt kinh hãi, tách vệt đen ra, nhưng bọn chúng vừa tiếp xúc đã hoàn toàn hòa vào nhau như nước sữa, nàng loay hoay đầy mồ hôi cũng không thể tách được vệt đen kia!



Theo khí đen dũng mãnh tiến vào, một tia nguyên khí trong nguyên khí màu đỏ của Thiên Quỳ cũng tiến vào trong nguyên khí của nàng.



Hết thảy giằng co ngắn ngủn mười mấy giây, song khiến nàng cảm giác vô cùng dày vò, lúc màu đen cùng màu đỏ dung hợp cũng không có chuyện đặc biệt gì phát sinh.



Nguyên khí lại bình tĩnh chạy trong kinh mạch.