Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 1096 : Thành trì mặt trời lặn 2

Ngày đăng: 01:37 22/04/20


"Phong Vô Hành, ngươi tới xem náo nhiệt gì!?" Thổ Vương nổi giận đùng đùng ở phía sau.



"Ở nơi xa nghe thấy động tĩnh cũng biết ngươi không giữ được thành, đồ vô dụng!" Tiếng nữ tử châm chọc vang lên.



Cùng thời khắc đó, một cái nam nhân mặc y phục trắng cùng một nữ nhân xinh đẹp cao quý mặc y phục đỏ rực xuất hiện liên tiếp.



Thổ Vương bị nam nhân mặc y phục trắng kéo, đang muốn tức giận, song vừa nghe thấy tiếng nữ nhân mặc y phục hồng kia lập tức không lên tiếng, không dám nói nửa lời nữa.



Nam nhân mặc y phục trắng nhìn Hoàng Bắc Nguyệt. Tuổi đã trung niên, không khó nghĩ người này lúc còn trẻ phong hoa tuyệt đại. Hắn thấy Hoàng Bắc Nguyệt tóc dài màu đỏ rực, hình như hiểu ra gì đó, nhưng lại chẳng nói câu gì.



Nhưng nữ tử cao quý lại nói:"Không ngờ lúc còn sống có thể gặp người tóc đỏ xinh đẹp như thế."



"Hỏa Tịch, cẩn thận một chút, cô ta có Vạn Thú Vô Cương." Nam nhân tên là Phong Vô Hành thản nhiên mở miệng nhắc nhở.



"Chẳng trách Thổ Nhuyễn bị đánh bại, hóa ra chủ nhân mới của Vạn Thú Vô Cương." Hỏa Tịch nhìn Hoàng Bắc Nguyệt từ trên xuống dưới. Cô gái này đứng ở trên vai Tiểu Hổ, quanh thân có lửa thánh vàng ròng bao bọc. Khuôn mặt trong lửa cháy khô khốc càng có đại khí tuyệt sắc.



Lúc nàng đánh giá Hoàng Bắc Nguyệt, Hoàng Bắc Nguyệt cũng đánh giá bọn họ.



Hiện tại xuất hiện hai người này hẳn là Phong Vương cùng Hỏa Vương của Tư U Cảnh, không ngờ bọn họ chạy tới nhanh như vậy.



Nếu ba người này liên thủ thì có chút phiền phức.



Thông qua cảm nhận trên khế ước, biết Lôi Nộ cũng đang chạy tới đây. Số đen không chừng còn một vị Băng Vương cũng đang chạy tới.



Năm Vương hội tụ, khẳng định sẽ kinh động Dạ Vương, vậy Chi Chi đã biết chưa.



Hôm nay xông vào Tư U Cảnh, thầm nghĩ tìm một nơi nương thân tạm thời vài ngày, không muốn xung đột chính diện cùng bọn họ, trở thành tử địch.



Bởi vậy nhìn ba người trước mắt, Hoàng Bắc Nguyệt cũng không ra tay trước.



"Tại hạ Hoàng Bắc Nguyệt, đến Tư U Cảnh tìm một người."



Vừa nghe nàng tự báo họ danh, ba người kia đồng thời khiếp sợ nhìn nàng.



"Ngươi chính là Hoàng Bắc Nguyệt?" Trên mặt Hỏa Tịch lộ ra nụ cười quỷ dị.



"Cái gì, là cô ta thật sao?" Thổ Nhuyễn cũng chấn động, vẻ mặt dưới cái đầu bóng loáng trở nên có chút đặc sắc.



"Chủ nhân, nhìn bộ dáng bọn hắn có chút kỳ quái, cẩn thận một chút." Nến Đỏ thấp giọng bên tai nói.



"Ba đánh một, Tư U Cảnh đúng là không phải thứ tốt!" Tiểu Hổ cũng thấp giọng tức giận nói.



Vừa dứt lời, đột nhiên một tiếng nói non nớt vội vàng vang lên:"Các ngươi không ai được động thủ! Không được thương tổn đến bọn họ!"



Không khí xung quanh đột nhiên rét lạnh, chỉ thấy một nam tử mặc áo lam một tay nắm lấy tay một cô gái mười hai mười ba tuổi, mặc váy vàng nhạt mềm mại bay nhanh tới bên này.



Hoàng Bắc Nguyệt vỗ vỗ đầu Tiểu Hổ nói: "Đối với thế giới này, muốn được tiếp đón thì phải thể hiện thái độ tốt đẹp, ai nói không có thứ tốt, ngươi xem cô bé non nớt kia đáng yêu chưa."



Vừa nghe thấy tiếng non nớt, đám người Hỏa Tịch cũng vội vàng xoay người, cung kính hành lễ.



"Dao điện hạ."



Hoàng Bắc Nguyệt vui vẻ, còn là một điện hạ đó!



Nến Đỏ vội vã nói:"Chủ nhân, tiểu cô nương này che chở chúng ta như vậy, nhất định là bằng hữu mới của Chi Chi ở đây!"



Phải không? Hoàng Bắc Nguyệt nhìn cô bé non nớt, cảm giác có vài phần quen thuộc...



Nam tử mặc vải thô màu xanh tới trước mắt, lạnh lùng buông cô gái non nớt ra rồi đứng ở một bên, mặt không thay đổi, không nói lời nào.



Cô gái nhỏ rơi xuống, đôi mắt ngập nước nhìn đám người Hoàng Bắc Nguyệt, nước gợn động lòng người, đáng yêu linh động không tả được.



"Chủ nhân, ta rất nhớ ngươi, oa..." Lời chưa nói hết liền há miệng oa oa khóc lớn.


Nàng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn đường nhỏ trong vườn hoa, hai cung nhân đẩy xe lăn lại đây. Trên xe lăm là một nam tử mặc cẩm y tú bào, thần thái tiều tụy, bệnh trạng nghiêm trọng, dùng khăn che miệng ho khan, sau khi lau khóe miệng, hắn không dấu vết nhét khăn vào ống tay áo.



Nghe tiếng ho vỡ nát, chỉ sợ là ho ra máu.



Hoàng Bắc Nguyệt cau mày, nghìn suy vạn nghĩ cũng không ngờ sẽ nhìn thấy Dạ Vương bệnh tật.



"Phụ vương!" Chi Chi nhìn thấy hắn, sôi nổi chạy tới, lôi kéo tay hắn,"Người khá hơn chút nào không?"



"Tốt hơn nhiều." Dạ Vương nhìn thấy Chi Chi, trên gương mặt tái nhợt lộ ra nụ cười suy yếu.



Tình trạng đó làm sao tốt hơn nhiều được, rõ ràng là có bệnh nguy kịch, không thể sống lâu được.



Không nhịn được liếc nhìn Hỏa Tịch, đối phương thản nhiên nói:"Bệ hạ mắc bệnh từ trong bụng mẹ, năm đó vì bình loạn nên bị trọng thương, tuy nhiên bệ hạ cũng không phải dễ chọc."



Cô ta nói bình loạn, đương nhiên là bình loạn do Hiên Viên Cẩn tạo ra.



Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, Dạ Vương ngồi trên xe lăn được đẩy tới, nàng tiến lên từng bước, lễ phép hành lễ.



"Không cần đa lễ, ta còn chưa cảm tạ ngươi chăm sóc Dao nhi nhiều năm qua." Dạ Vương giơ tay lên đỡ nàng, chậm rãi đứng lên, để Hỏa Tịch mang Chi Chi đi nơi khác chơi đùa, còn hắn cùng Hoàng Bắc Nguyệt đi trên con đường mòn của hoa viên ra tới hồ.



Nhìn bước chân hắn nhẹ nhàng, Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi nói: "Nghe nói bệ hạ bệnh lâu ngày, ta có phương thuốc biết đâu hữu dụng."



Dạ Vương cười nói: "Để các hạ lo lắng, tuy nhiên kể cả độc cô dược thánh tới cũng không trị được hết bệnh của quả nhân."



"Độc cô dược thánh mặc dù lợi hại, nhưng ta biết có một vị luyện dược sư khiến ngay cả ông ta cũng phải bội phục."



"A, các hạ nói tới ai?" Dạ Vương chậm rãi xoay người, cười hỏi.



"Nàng gọi là Hiên Viên Cẩn, nàng để lại phương thuốc chế tạo Thất phá đan, giúp ta dựng lại linh thể." Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nói, ngẩng đầu nhìn thẳng Dạ Vương.



Có lẽ đã lâu không nghe đến cái tên này nên Dạ Vương sợ run thật lâu mới chậm rãi khôi phục,"Nghe nói người này đã chết, quả nhân không ôm hy vọng."



"Dạ Vương bệ hạ quên rồi sao? ta là truyền nhâncủa nàng." Hoàng Bắc Nguyệt tiến lên, "Bệ hạ yên tâm để tại hạ bắt mạch xem sao?"



Dạ Vương liếc nhìn nàng, chậm rãi vươn tay ra, đầu ngón tay Hoàng Bắc Nguyệt đặt lên trên cổ tay gầy gò của hắn xem mạch đập, có chút ngưng thần.



"Các hạ mang khách quý đến, quả nhân đã lâu không gặp nàng." Dạ Vương đột nhiên cảm thán một tiếng.



Lông mi nhẹ nhàng run lên, Hoàng Bắc Nguyệt bình tĩnh nói:"Đáng tiếc nàng cổ quái, không thích gặp người khác, nếu không có thể ôn chuyện với bệ hạ."



Ngón tay rời khỏi mạch đập, Dạ Vương chậm rãi kéo ống tay áo, bao trùm qua cổ tay "Các hạ chẩn thế nào?"



"Chứng bệnh của bệ hạ tồn tại từ hồi còn là bào thai thì tại hạ không dám điều trị, nhưng dư độc trong cơ thể có thể thử một lần."



"Ngươi nói là quả nhân trúng độc?" Trong nháy mắt khiếp sợ, lập tức Dạ Vương cũng hiểu rõ, cười cười, "Độc này, các hạ dự định trị thế nào?"



Hoàng Bắc Nguyệt nghiêm túc trầm ngâm một chút, nói:"Chuyện này cũng không phải là một sớm một chiều có thể trị hết. Bệ hạ trúng độc nhiều năm như vậy, độc tố đã sớm xâm nhập trong xương tủy, ta cần thời gian điều chế phương thuốc."



"Không phải là quả nhân hoài nghi các hạ, chỉ là các hạ dựa vào cái gì để ta tin phục?"



Đã sớm ngờ tới hắn sẽ hỏi như vậy, Hoàng Bắc Nguyệt ảm đạm cười, không chút hoang mang nói: "Độc do Hiên Viên Cẩn hạ, giờ phút này người đó đã không còn ở nhân thế. Trên đời này chỉ có ta mới có Vạn Thú Vô Cương, ngươi không có lựa chọn."



Đôi mắt thanh lạnh nhẹ nhàng liếc hắn, cho dù con bài chưa lật không xuất hiện, nhưng đáy mắt tự tin cũng khiến người ta tin phục.



Dạ Vương giật mình một cái, thì thào hỏi: "Nàng chết rồi sao?"



Giọng nói trầm thấp đột nhiên vắng vẻ, như chìm vào vực sâu...



"Dạ Vương!" Hoàng Bắc Nguyệt nhanh chóng đưa tay nâng cánh tay Dạ Vương, thoáng dùng sức dìu hắn.



Bên này động tĩnh vừa xuất hiện, cung nhân ở gần đó lập tức vội vàng chạy tới, đỡ Dạ Vương lên ngồi trên xe lăn.



"Nàng chết như thế nào?" Dạ Vương nắm chặt tay Hoàng Bắc Nguyệt, "Nàng nói gì trước khi chết?"