Phượng Nghịch Thiên Hạ
Chương 1097 : Thành trì mặt trời lặn 3
Ngày đăng: 01:37 22/04/20
Hoàng Bắc Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu, nàng chỉ gặp qua thi thể của Hiên Viên Cẩn, muốn biết nàng trước khi chết nói gì thì chỉ có thể hỏi Yểm.
Dạ Vương thất vọng được người đẩy đi, nhìn hắn rời đi, Hoàng Bắc Nguyệt chợt nhớ tới gì đó, hô lớn với bóng lưng của hắn:"Dạ Vương, trước khi tìm được biện pháp liệu độc, làm phiền quý cảnh chú ý tới an toàn của ta!"
Mặc dù biết Dạ Vương đã đi xa, tuy nhiên không lo hắn không nghe được.
Có bảo đảm an toàn tạm thời, Hoàng Bắc Nguyệt an tâm một chút, trở lại Phủ của Lôi Vương, lập tức bắt đầu vận chuyển nguyên khí giúp Thiên Quỳ.
Ngày thứ tám, nguyên khí từ Vạn Thú Vô Cương tiến vào gân mạch của nàng dễ dàng trót lọt nhiều hơn so với lần đầu tiên. Nửa canh giờ sau, Hoàng Bắc Nguyệt thu hồi tay, nhắm mắt xem xét một chút, quả nhiên, trong phù nguyên có thêm một tia màu đỏ.
Phạm vi màu đen cũng từ từ mở rộng, dần dần có xu thế đình kháng nguyên khí cùng nàng. Nhìn tình huống như vậy, tâm tình của nàng có chút ngưng trọng.
Nàng đang dùng tánh mạng đặt cược a, nhỡ bùa chú này là một bẫy rập, Hoàng Bắc Nguyệt nàng coi như xong đời.
Nhưng nếu đánh cuộc thắng, chuyện tương lai cũng khó mà nói.
"Dạ Vương thật sự trúng độc sao?" Lúc nàng xem xét phù nguyên, Thiên Quỳ đột nhiên mở miệng.
"Đương nhiên." Hoàng Bắc Nguyệt lập tức thu liễm tâm tình, vẻ mặt tự nhiên như không có chuyện gì.
"Ngươi vừa muốn tránh né Quân Ly, còn có tâm tư trị độc giúp Dạ Vương sao?"
"Đương nhiên là có, tuy nhiên cần nhờ ngươi phối hợp, Thiên Quỳ, ngươi cũng không muốn giúp Quân Ly đối phó Tu La vương phải không?"
"Muốn hay không không phải ta có thể quyết định, trừ phi Tu La vương có Vương Tỉ, nếu không, tương lai xảy ra chuyện gì cũng không nói trước được."
"Vương Tỉ......" Hoàng Bắc Nguyệt cau mày, vuốt cằm trầm mặc trong chốc lát "Ta có lẽ có thể lấy được."
Thiên Quỳ lạnh lùng nói: "Cửa ải Vương Tỉ là quan trọng nhất, Quân Ly khẳng định giữ bên thân mình, ngươi chỉ cần tới gần hắn sẽ bị bắt, ngươi dám sao?".
"Ai nói ta không dám?" Hoàng Bắc Nguyệt ngã xuống, dựa vào đệm mềm, nắm tay chống cằm "Vài ngày nữa là ta kết hôn với hắn, đến lúc đó lo gì không đến gần được."
"Ngươi......" Đôi mắt Thiên Quỳ vẫn nhắm đột nhiên mở, khó tin nhìn nàng "Ngươi điên rồi phải không?".
Hoàng Bắc Nguyệt cười khổ:"Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi trốn cả đời được sao? Ta làm sao dám? Hắn nhấc ngón tay là có thể để Nước Nam Dực bị diệt vong trong một đêm. Hắn biết đó là nhược điểm của ta, cho nên không vội bắt ta lại. Tự ta sẽ đưa tới cửa".
"Vậy vì sao ngươi trốn ở đây?" Thiên Quỳ cười lạnh một tiếng "Ngươi đừng nói là vì ta?"
Hoàng Bắc Nguyệt rất muốn nói một câu "Ngươi thật sự là quá thông minh"! Tuy nhiên lời đến miệng lại lựa chọn nuốt xuống, thở dài nói: "Kỳ thật ta không muốn ngươi giúp Quân Ly. Nhưng dùng Vạn Thú Vô Cương giúp ngươi chữa thương là hy vọng ngươi có thể trung thành với Phong Liên Dực."
Nàng nói dối có đặc điểm là mặt không đỏ, tim không đập loạn, người khác tuyệt đối không phát hiện được
"Ngươi đối với hắn, thật sự là mối tình thắm thiết." Thiên Quỳ lại nhắm mắt lại "Nể mặt ngươi vì Tu La vương mà giúp ta, ta đáp ứng sau khi thương thế lành, cho ngươi một ngày lấy Vương Tỉ. Trong một ngày này, ta tuyệt sẽ không nghe theo Quân Ly."
"Thật không?" Hoàng Bắc Nguyệt sáng mắt lên, trước còn do dự một khi Thiên Quỳ bình phục sẽ không khống được, không ngờ hắn chủ động thoái nhượng một bước.
"Chúng ta ma thú, cho tới bây giờ lời nói đều đáng tin."
"Lập khế ước đi! Cho ta một ngày!"
Thiên Quỳ hừ lạnh:"Đa nghi!"
"Hết cách rồi, ta chỉ cầu sống yên phận, chỉ có một cái mạng nhỏ, ta cũng không dám tùy tiện nói giỡn!"
Thiên Quỳ không nói thêm lời nào, cắn nát ngón tay, nhanh chóng lập khế ước một ngày cùng nàng. Sau khi khế ước hoàn thành, ả cười lạnh: "Ngươi nhớ kỹ chỉ có một ngày, qua một ngày cũng đừng trách ta không khách khí".
"Không thành vấn đề!" Chứng kiến khế ước hoàn thành, Hoàng Bắc Nguyệt cũng thả lỏng tâm tình mà đi ngủ.
Đêm khuya trằn trọc, chợt nghe ngoài cửa sổ một tiếng động rất nhỏ vang lên, Hoàng Bắc Nguyệt luôn luôn cảnh giác, lập tức mở to mắt, liếc về hướng cửa sổ.
Một bóng đen nhanh chóng xẹt qua cửa sổ.
Nàng muốn lập tức đứng lên, nhưng thay đổi suy nghĩ, nơi này là Tư U Cảnh, nàng nghĩ mãi mà không rõ ai nửa đêm ẩn núp muốn lấy mạng nàng mà vẫn gây động tĩnh, rõ ràng là muốn để nàng phát hiện.
Bởi vậy nàng không hành động thiếu suy nghĩ, lẳng lặng nhắm mắt nằm, lỗ tai lại hết sức chăm chú nghe động tĩnh chung quanh.
Sau một lát, cửa sổ bị đẩy ra, một bóng dáng rất nhanh đi vào, vài bước tới trước giường nàng, ngón tay ấn vào bả vai của nàng.
Hoàng Bắc Nguyệt nhíu mi lại, khóe miệng vung lên, thản nhiên nói: "Các hạ muốn làm gì?"
Ngày thứ chín, nguyên khí vận chuyển trót lọt, rất nhanh hoàn thành, Thiên Quỳ tiếp tục trở lại không gian linh thú.
Hoàng Bắc Nguyệt suy nghĩ một chút, để Nến Đỏ mang Băng Linh Huyễn Điểu cùng Tiểu Hổ ra ngoài. Dù sao hào khí của bọn họ ở trong không gian linh thú đang giương cung bạt kiếm.
Thiên Quỳ bá đạo, không thể để hắn ra ngoài, cho nên đành phải để nhóm linh thú của nàng chịu thiệt thòi.
Vừa đến buổi tối, nàng lại phong bế không gian linh thú, sau đó thừa lúc bóng đêm một mình tới phủ của Hoả vương.
Vương cung của Tư U Cảnh.
Đêm khuya, Lộc Nhai vội vã tiến cung, đứng chờ ở ngoài điện hầu một lát liền lập tức bị Dạ Vương triệu kiến.
Trong tẩm điện của Dạ Vương tràn ngập vị thuốc nồng nặc, thị nữ bưng chén thuốc ra ngoài.
Lộc Nhai quỳ bên nhuyễn tháp, lấy một cái ngọc điệp từ ống tay áo rộng thùng thình ra trình lên Dạ Vương.
Dạ Vương tay tái nhợt nhẹ nhàng sờ ngọc điệp, nhìn lại gần, sắc mặt kịch biến: "Làm sao có thể?"
Vài tiếng ho khan kịch liệt vang lên, trên mặt tái nhợt vô sắc chậm rãi hiện ra sắc hồng, Dạ Vương khó tin thì thào:"Không có đạo lý a......"
Lộc Nhai nói:"Thần phụng mệnh xem xét mệnh bàn của Hoàng Bắc Nguyệt mà tiên đoán, đáng tiếc...... Mệnh bàn của cô ta trống rỗng, nhìn không thấy quá khứ, cũng nhìn thấy tương lai."
"Cô ta rốt cục là ai?" Dạ Vương run rẩy cầm ngọc điệp trên tay, ngọc điệp nhất thời không cầm chắc, rơi trên mặt đất vỡ vụn.
"Bệ hạ không nên kích động, để thần tra lại." Lộc Nhai cuống quít nói.
"Không kịp nữa rồi." Dạ Vương đứng lên, vung ống tay áo, "Lộc Nhai, quả nhân lệnh cho ngươi triệu tập "Dạ ảnh", toàn lực bắt giết Hoàng Bắc Nguyệt!"
"Bệ hạ!" Lộc Nhai cực kỳ hoảng sợ,"cô ta có thể giúp bệ hạ liệu độc, chi bằng chờ bệ hạ tốt đẹp rồi......"
Lời còn chưa dứt đã bị Dạ Vương quyết đoán giơ tay ngăn trở, "Cô ta có Vạn Thú Vô Cương, giống Cẩn nhi không nhìn được tương lai. Quả nhân không thể để Tư U Cảnh bị nguy hiểm, cũng không cho phép Tiêu Cẩn thứ hai xuất hiện!".
"Vâng" Lộc Nhai cúi đầu, chậm rãi lui ra cửa.
"Phụ vương!" Giọng nói thanh thúy đột nhiên từ ngoài cửa truyền đến, một Tiểu nha đầu chạy vào, nhào vào trong lòng Dạ Vương, nhẹ giọng nghẹn ngào.
"Làm sao vậy?" Dạ Vương vừa rồi còn vẻ mặt sát phạt quyết định, trong chớp mắt biến thành phụ thân ôn nhu hiền lành.
Ôm Chi Chi ngồi xuống, ngẩng đầu ra hiệu bằng ánh mắt với Lộc Nhai để hắn đi làm việc, sau đó êm ái vuốt ve tóc Chi Chi.
Chi Chi hút cái mũi ngẩng đầu lên, mắt to ngập nước khiến người trìu mến,"Phụ vương, con thích làm chức mộng thú."
"Dao nhi, con không phải là chức mộng thú."
"Nhưng con thích, con thích làm chức mộng thú, thích làm Chi Chi. Bọn họ nói, nếu ta là Tiêu Dao thì khi gặp không còn là Chi Chi." Chi Chi vừa nói, từng giọt nước mắt lăn xuống.
Dạ Vương khẽ nhíu mày: "Người nào nói ngươi như vậy?"
Chi Chi mím chặt miệng, xem ra sẽ không nói ra mồm.
Dạ Vương thở dài, không cần nói hắn cũng đoán được là ai, Hoàng Bắc Nguyệt cùng đám thú mà cô ta mang đến có ảnh hưởng không nhỏ với Dao nhi.
"Dao nhi." Hắn dịu dàng mở miệng, tay tái nhợt mang theo lực lượng ấm áp, nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của Chi Chi," chẳng lẽ ngươi không muốn làm con gái của phụ vương chút nào sao?"
Chi Chi ngẩn ra, nàng hoàn toàn chưa nghĩ tới vấn đề này, nàng tưởng rằng làm Chi Chi cũng vẫn là con gái hắn, cùng lắm không gọi tên là Tiêu Dao không được sao?
Đến Tư U Cảnh, mặc dù ban đầu nàng không thích, nhưng sau Dạ Vương tốt với nàng, cảm tình máu mủ tình thâm khiến nàng rất nhanh thích phụ thân bệnh tật lại ôn nhu từ ái này.
Nhìn vẻ mặt nàng ủy khuất cùng không biết làm sao, Dạ Vương nhu hòa nói: "Dao nhi, phụ vương không thể bức ngươi làm bất cứ chuyện gì, tuy nhiên, ta rất hy vọng ngươi làm con gái của ta."
Vỗ nhẹ nhẹ Chi Chi đầu, Dạ Vương cười nói: "Đi ngủ đi."
Chi Chi chậm rãi đứng lên, lưu luyến lôi kéo tay hắn:"Phụ vương, ngươi nghỉ ngơi cho tốt."
"Ừ."
Chi Chi đi vài bước, cắn môi suy nghĩ một chút, lại quay đầu nói: "Phụ vương, con rất thích làm con gái của người, muốn qua tâm người, không để người ngã bệnh. Bởi vì người là người tốt nhất trên đời này!"