Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 1121 : Gặp lại trên chiến trường 2

Ngày đăng: 01:37 22/04/20


Sau hắn lại tỉ mỉ khắc hoa Kết Ngạnh lên khối ngọc, nàng vẫn không nỡ tùy tiện mang trên người, bảo tồn cẩn thận trong nạp giới.



Đi ra khỏi phủ tướng quân, gió đêm thổi, đầu mờ mịt vì rượu chợt trong sáng hơn nhiều, theo Băng Linh Huyễn Điểu bay lên trời cao, trở lại con đường tới vách đá vừa rồi.



Nàng chỉ dừng lại nơi này, ngọc bội hẳn là rơi chỗ gần đây.



Haiz, nơi đó là vách núi, nếu rơi dưới vách núi thì phiền a......



Rất nhanh tới bên vách núi, Hoàng Bắc Nguyệt lập tức đáp xuống mảnh rừng, trong tay chợt lóe lửa cháy, lập tức chiếu sáng chung quanh.



Vừa rồi đứng ở chỗ này...



Hoàng Bắc Nguyệt đi tới một thân cây, đột nhiên ngơ ngẩn, híp mắt ngồi xổm xuống, dùng ánh lửa chiếu sáng mấy dấu chân trên mặt đất.



Đây là máu tươi vừa mới lưu lại, bởi vậy không thể là bọn họ, sau khi bọn họ rời khỏi còn có người đã tới đây!



Nàng đứng lên nhìn bốn phía, chỉ có dấu chân một người, đi tới dưới cây này liền biến mất.



Xem ra, đối phương là một cao thủ a!



Uống rượu đầu mơ hồ đau, Hoàng Bắc Nguyệt gõ đầu một chút, lẩm bẩm nói: "Xem ra, có phiền toái..."



Trừ mấy dấu chân ra, ngọc bội của nàng hoàn toàn biến mất, không chừng chính là chủ nhân dấu chân cầm đi.



Tuy nhiên, ngọc bội kia chỉ là đồ bình thường, không phải thần khí cũng không phải linh khí, trừ đẹp mắt thì cũng không hề có tác dụng gì, cao thủ thấy nó hẳn là khinh thường thứ này chứ?



Nàng nghĩ tới vách núi liền nhìn xuống phía dưới, vực sâu tối như mực, nếu có xuống tìm thì chỉ có thể ngại ngùng đứng trước Mặc Liên mà không nói được gì.



Buồn bực bò lên lưng Băng Linh Huyễn Điểu, Hoàng Bắc Nguyệt bóp đầu nói: "Nến Đỏ, ngươi có cảm giác dấu chân lạ lùng không?"



Nến Đỏ ở trong không gian linh thú, nghe vậy liền chạy đến nói:"Không biết chủ nhân ở bên cạnh dấu chân có ngửi thấy mùi quái dị hay không?"



"Mùi quái dị?" Hoàng Bắc Nguyệt đứng thẳng người lên, hồi tưởng một chút, chậm rãi nói "Hình như có mùi bị đốt..."



Nến Đỏ vội vàng gật đầu: "Chính là loại mùi này! Ta tưởng mùi ni-trát ka-li."



"Chúng ta không đốt ni-trát ka-li." Bọn họ căn bản không kịp chuẩn bị ni-trát ka-li, chỉ tìm được một ít bột phấn gần đây, sau đó để Nến Đỏ tán vào không khí lúc nàng thổi sáo.




Mái tóc nhẹ nhàng buông xuống trên vai, sau khi tắm rửa, trên người có mùi thơm nhẹ nhàng của thiếu nữ, thần thái ôn hòa, cử chỉ mềm mại, đuôi lông mày, khóe mắt thuần khiết như hoa sen thanh lịch.



Thu liễm lệ khí đầy người, nàng có thể giải trang bất cứ nhân vật gì!



Chỉ tiếc canh cửi cổ đại rất hành hạ người, rõ ràng thao tác đơn giản, nhưng sử dụng lại khiến người ra đau đầu.



Nàng cố gắng cẩn thận, động tác thả chậm, dệt vải vòng vo.



Ngẩng đầu liếc ánh trăng ngoài cửa sổ, trăng đã lên giữa trời, chung quanh không hề có động tĩnh.



Chẳng lẽ người nọ xem thấu kế sách của nàng? Hoặc hắn căn bản không định xuất hiện?



Mặc kệ kết quả thế nào, nàng cũng không thể tiếp nhận, người này hại nàng vừa tới đã thành tội nhân trong lòng dân chúng, nàng nhất định phải bắt được hắn.



Hiện tại không có cách trấn an dân chúng, cách duy nhất chỉ có bắt được hung thủ!



Trong lòng không ngừng lóe ý niệm trong đầu, trên tay không chú ý, ngón tay bị con thoi đâm một chút, đột nhiên rịn ra một giọt máu.



Nàng nhíu mi lại, định đưa tay bỏ vào miệng hút, nhưng thình lình từ bên cạnh một bàn tay vươn đến, bắt được tay nàng, đưa vào miệng ấm áp, đầu lưỡi cuốn lấy ngón tay nàng.



Hoàng Bắc Nguyệt cả kinh, trong lòng nghiêng ngả, trên lưng phát lạnh, trán toát ra mồ hôi lấm tấm.



Không thể nào...



Có người đến gần nàng như vậy mà nàng không hề nhận thấy, năng lực cảm giác của nàng luôn hết sức nhạy cảm, tuyệt đối không thể không nhận ra!



Trong lòng khiếp sợ, nhưng ý nghĩ của Hoàng Bắc Nguyệt rất tỉnh táo, điều chỉnh hơi thở, giả bộ như cô gái bình thường kinh hô một tiếng, muốn lùi tay về.



Song người nọ hút máu của nàng hết sức mê mẩn, trong cổ họng phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn, hàm răng dùng sức muốn cắn vết thương để tiếp tục hút!



Được voi đòi tiên!



Hoàng Bắc Nguyệt giật ngón tay, rút mạnh khỏi hàm răng người nọ, bị thái độ mạnh mẽ của nàng làm sửng sốt, lập tức tức giận, bắt được tóc của nàng kéo mạnh vào trong lòng.



Không hề có ý thương hương tiếc ngọc!