Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 1122 : Gặp lại trên chiến trường 3

Ngày đăng: 01:37 22/04/20


Hoàng Bắc Nguyệt hoàn toàn nổi giận, mở bàn tay ra, nguyên khí màu đen nhanh chóng dũng mãnh tiến ra, hình thành một tầng phòng hộ bên ngoài nắm tay!



Nguyên khí màu đen lấy được từ khí nguyên của Thiên Quỳ chưa có cơ hội dùng, lần này vừa hay thử nghiệm.



Một khửu tay hướng về phía sau, lúc hắn buông tay liền nhanh chóng xoay người, nắm tay mang màu đen như bao tay vung tới mặt đối phương.



"Đi..."



Trong miệng nói ra một chữ, đột nhiên trước mắt xuất hiện một mặt nạ đẹp đến kinh tâm động phách, sau mặt nạ, đôi mắt màu đỏ chiếu lên y phục yêu hồng càng diễm lệ.



Mắt đỏ lạnh lùng nhìn nàng "Mồi sao? hừ!" Ngón tay hơi động.



Đáy mắt bị y phục màu đỏ phản chiếu, nắm tay Hoàng Bắc Nguyệt đến gần mặt hắn đột nhiên tránh ra, đánh vào trên vách tường phía sau hắn, nhất thời nguyên khí trên nắm tay làm thủng tường, mặt đất nhanh chóng rạn nứt, đất đá rơi ra.



Vết nứt như mạng nhện nhanh chóng lan tới chân hai người!



Đối với cử động đột nhiên thu tay lại của nàng, mặt nạ nam tuyệt mỹ hiển nhiên có chút khó hiểu, tuy nhiên, đối phương thu tay lại, hắn sẽ không!



Chỉ nghe thấy một tiếng kêu rên thống khổ, Hoàng Bắc Nguyệt liền bị vài đóa hoa hồng cuốn đập vào phía sau, cánh hoa sắc bén lợi hại, cắt máu thịt của nàng bay khắp nơi.



Nặng nề đập lên tường rồi ngã xuống, bên khóe miệng tràn ra một tia máu tươi.



Nàng ngẩng đầu, tin nhìn nam tử mang mặt nạ, nhìn thấy mặt nạ cùng cặp mắt tà ác cất giấu sau mặt nạ, nàng đột nhiên cảm giác trong lòng đau đớn.



Một người cực độ tự kỷ thất vọng với dung mạo của mình đến mức nào mới có thể mang một mặt nạ đẹp không tì vết chứ?



Không thể hiểu bi thương đột nhiên xuất hiện trên mặt nàng, người nọ chậm rãi đi tới: "Ta đã thấy ngươi..."



Không phải là không xác định được tức giận, mà là khẳng định tức giận.



Hai mắt đỏ như máu chậm rãi nheo lại, hắn đột nhiên cúi người, bắt được tóc của nàng kéo lên, tà ác nói: "Chính ngươi hại ta thành người như vậy? Xú nha đầu, rốt cuộc ta tìm được ngươi rồi!"



Hoàng Bắc Nguyệt hít sâu một hơi, thì thào nói: "Thực xin lỗi..."



"Thực xin lỗi?" Yểm yêu nghiệt địa cười lạnh "Ba chữ kia nghe thật giống như ngươi đang cười nhạo ta"



"Không!" Hoàng Bắc Nguyệt kiên quyết lắc đầu, sao nàng cười nhạo hắn được chứ? Hắn biến thành như vậy nàng chỉ thấy hối hận vô tận.



"Không đúng thì theo Bổn đại nhân đi, ngươi hại ta, ta muốn chậm rãi hành hạ ngươi đến chết!".



Hít sâu lần nữa, điều chỉnh tâm tình kích động khi gặp lại Yểm, nàng lại khôi phục thành Hoàng Bắc Nguyệt tỉnh táo.



"Không được." Nàng nói từng chữ "Thực tế là hôm nay ta bày ra bẫy là vì bắt ngươi."



"Ha ha ha..." Yểm ngửa đầu cười ha hả, tiếng cười như chế nhạo vang nhất thế giới, cười đến ngang ngạnh phóng túng, cười đến run rẩy cả người "Bổn đại nhân ở đây, ngươi tới mà bắt a!"



Hoàng Bắc Nguyệt mím môi, nói thật, hiện tại muốn bắt được Yểm thì tuyệt đối là nằm mơ, trước khi nàng tu luyện đủ năm loại chú ấn thì đứng trước mặt hai ma thú mạnh như Yểm cùng Quân Ly thì chỉ có nước tránh xa.



Có đủ năm loại chú ấn, nàng mới nắm giữ được phong ấn hắc thủy cấm lao, mới dám đối chiến với bọn họ.



Thần thú nhập ma sức mạnh càng biến thái, năm đó Hiên Viên Vấn Thiên phong ấn Yểm xong liền chết, từ đó có thể biết ma thú này đáng sợ đến mức nào.



Nhưng lòng vẫn còn sợ hãi khi nghĩ đến các cô gái chết thảm, nếu Yểm tiếp tục gây họa ở Tấn thành, nàng cũng không có cách trấn an oán khí của dân chúng.



Trong đầu nhanh chóng hiện lên vô số ý niệm, Hoàng Bắc Nguyệt bình tĩnh nói: "Hiện tại bắt ngươi quả thật không sáng suốt." Cho dù bắt được cũng không nhốt được hắn.




Nhưng đột nhiên nguyên khí phong bất an dao động, khí tức Vạn Thú Vô Cương cũng hỗn loạn vấp phải trắc trở chung quanh, Chú ấn Phong sắp xuất hiện giữa mi tâm chợt thành hư ảo tản ra, biến mất.



"Ta khinh!" Hoàng Bắc Nguyệt không nhịn được chửi thề, trong ngực khí huyết cuồn cuộn, hết sức khó chịu!



Nàng có thừa nguyên khí để tạo ra chú ấn Phong, vậy mà vẫn khó hình thành.



"Chủ nhân đừng nóng lòng, mỗi chú ấn hình thành cũng chú ý thiên thời địa lợi nhân hoà." Nến Đỏ từ rồng bạc tuyết trắng biến thành hình người an ủi nàng.



Hoàng Bắc Nguyệt thở dài, nàng cũng hiểu đạo lý này, nhưng thời khắc này nàng không có kiên nhẫn đợi nữa.



Nhiều khi hy vọng bị cao thủ thuộc tính Phong đánh trúng, tựa như lần trước đạt được Chú ấn Lôi vậy, Bị ánh chớp của Mặc Liên đánh trúng, ngược lại trong cái rủi có cái may.



Nếu có thêm nhiều lần may như vậy thì tốt quá...



Lúc này đã chuẩn bị đầy đủ, trong đám bảo bối cướp được từ nạp giới của Quân Ly có rất nhiều trân phẩm thuộc tính Phong, nàng nghĩ có những thứ này trợ giúp thì sẽ không khó đạt được Chú ấn Phong.



Nhưng không ngờ đến thời khắc cuối cùng, không biết vì sao chú ấn đột nhiên biến mất.



Nàng trong lòng không sảng khoái a, hận không thể lấy Vạn Thú Vô Cương ra giẫm mấy đá xả giận!



Nhìn bộ dáng nàng nhăn nhó, Nến Đỏ che miệng nhỏ nhắn cười hì hì.



Hoàng Bắc Nguyệt cười khổ nói: "Ngươi vẫn cười được."



Nến Đỏ vội vàng thu hồi tươi cười, nói: "Chủ nhân thả lỏng một chút, mỗi ngày sầu mi khổ kiểm làm người ta lo lắng."



Nàng cũng muốn mỗi ngày vui vẻ, mở mắt là thấy cuộc sống mĩ mãn hạnh phúc, nhưng sự thật ngày nào cũng có một đống chuyện phiền lòng, còn cả một đống kẻ địch cường đại như hổ rình mồi với nàng a!



"Được rồi, A Lệ Nhã thế nào?"



Nến Đỏ lắc đầu, nói: "Vẫn thế, vết thương đã lành nhưng tinh thần vẫn xấu, mỗi ngày đều nói nhìn thấy ma quỷ, hỏi thì cô ấy lại không nói."



Hoàng Bắc Nguyệt yên lặng trầm mặc, nhớ tới mặt nạ của Yểm chỉ thấy càng tâm phiền ý loạn.



"Vương!" Cát Khắc gõ cửa bên ngoài, nghiêm giọng nói: "Quân đội Nước Bắc Diệu hạ trại cách mười dặm ở ngoài thành."



Hoàng Bắc Nguyệt bỗng nhiên đứng lên nói: "Ái chà, tâm tình đang khó chịu đây, đi gặp bọn họ một chút!"



Trên cổng thành, cờ của Nước Nam Dực đón gió phất phới, binh lính thủ vệ đứng thẳng tắp, biết Duệ hầu tới, tinh thần ai cũng chấn hưng, đứng nghiêm thành từng hàng.



Đó là thần tượng của tất cả nam nhi nhiệt huyết cảm nhận a, nghe nói đó là cao thủ Thiên cấp trẻ tuổi nhất Trên Đại lục Tạp Nhĩ Tháp, chưa đến hai mươi tuổi.



Mặc dù chưa từng nhìn thấy nàng ra tay, tuy nhiên nàng ở trong Tấn thành mấy lần bày mưu tính kế, đánh lui đại quân Nước Bắc Diệu đã khiến những binh lính này rất sùng bái.



Gió mạnh ào ào, đoàn người bước lên thành lâu, nam tử cầm đầu khí độ trầm ổn, vẻ mặt nghiêm túc, từng binh lính hướng ánh mắt sùng bái hắn.



Đây là Duệ hầu a, quả nhiên khí độ bất phàm a, loại vóc người cao lớn này mới là kẻ mạnh nên có a! Ánh mắt kiên định, vừa nhìn đã biết dũng khí phi phàm!



Đang lúc mọi người tấm tắc than thở, nam tử kia xoay người, hơi khom lưng, thần thái nhất thời trở nên hết sức cung kính, nói hai câu với thiếu niên mặc y phục đen bước lên bậc thang.



Thiếu niên kia ngẩng đầu lên, dung mạo tinh sảo tú lệ thoáng cái đoạt đi núi sông cùng ánh sáng của nhật nguyệt, sáng rỡ chói mắt khiến người ta không mở mắt ra được.



"Cát Khắc đại ca, bộ dáng ngươi nghiêm túc như vậy làm gì? địch nhân sớm muộn gì chả tới!" A Tát Lôi từ phía sau bay nhanh lên, nhào tới trước thành lâu, đưa mắt trông về phía xa.