Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 894 : Ma thú Vương tộc 2

Ngày đăng: 01:34 22/04/20


Hôm nay đánh một trận chứng kiến thực lực của Linh Tôn Quân Ly, Hoàng Bắc Nguyệt mặc dù rất mạnh nhưng vẫn kém một bậc. Muốn đối kháng với Linh Tôn phải nghỉ ngơi dưỡng sức, nâng cao thực lực. Bây giờ tìm Linh Tôn báo thù không khỏi rất lỗ mãng.



"Hoàng Bắc Nguyệt, quân tử báo thù mười năm không muộn, ngươi cần gì nóng lòng nhất thời, hiện tại tìm Linh Tôn chỉ có chết!" Thiên đại Đông nhi lớn tiếng nói



Nghe vậy, Hoàng Bắc Nguyệt cười rộ lên: "Nói đến báo thù, quả thật thù mới hận cũ với Quân Ly chất thành đống lớn, ta sớm muộn sẽ tìm hắn đòi lại! Nhưng lúc này ta không phải tìm hắn báo thù, ta chỉ là muốn hỏi hắn một sự tình."



"Chủ nhân muốn hỏi sự tình gì?" Nến Đỏ hỏi.



"Các ngươi đừng động thủ, Nến Đỏ, giúp ta tìm hắn, ta biết ngươi là đồng tộc với hắn, chắc chắn ngươi có biện pháp."



Nến Đỏ gật đầu, nàng tìm Linh Tôn quả thật cũng không khó.



Thiên đại Đông nhi nhìn Hoàng Bắc Nguyệt một cái, nghĩ đến Phong Liên Dực, trong lòng dần dần hiểu được là Hoàng Bắc Nguyệt muốn hỏi về chuyện của Phong Liên Dực.



"Ngươi đã không có việc gì thì ta về đây." Thiên đại Đông nhi không quấy rầy nàng chữa thương, liền cáo từ rời đi.



Sau khi Đông nhi đi, Hoàng Bắc Nguyệt mới chớp chớp mắt, nói với Nến Đỏ: "Nến Đỏ, ta cảm giác..."



"Sao lại thế này?" Nến Đỏ vội hỏi.



"Từ ngày bị trúng Thiên Phạt của Ngụy võ thần, ta đã có cảm giác, hôm nay bị Mặc Liên đánh sét, cảm giác này càng rõ ràng". Vừa nói, nàng đột nhiên phun ra một búng máu.



Nến Đỏ tiến lên đỡ nàng, nhưng đột nhiên bị một luồng điện mạnh trên người Hoàng Bắc Nguyệt giật, sau đó bị đẩy mạnh ra.



"Chủ nhân?" Nến Đỏ trợn mắt há hốc mồm nhìn nàng.



Hoàng Bắc Nguyệt chật vật nói: "Ta cũng không biết sao lại thế này, trong phù nguyên hình như có một lực lượng rất mạnh công kích, hiện tại càng mãnh liệt."




"Mặc, ngươi nhìn ta một cái được không?"



Không được đáp lại, Hồng Liên chỉ có vừa khóc vừa giúp hắn xử lý vết thương.



Thương thế kia là ánh chớp của chính Mặc Liên tạo thành, lúc ấy Lệ Tà phản hồi ánh chớp lại, Huyễn Linh Thú mặc dù ra sức chặn lại, nhưng một phần ánh chớp vẫn đánh vào Mặc Liên.



Vậy mà hắn lúc ấy không tránh né, mặc cho chính mình bị đánh. May là hắn mặcc áo lạnh băng phách, hơn nữa trong bản thể cũng có nguyên khí bảo vệ hắn, cho nên chỉ bị ngoại thương nặng, không có nội thương. Nhưng hắn chảy rất nhiều máu, thế nên hôn mê bất tỉnh.



Hắn hôn mê rất lâu, Hồng Liên thuê trọn một gian khách điếm, ngày đêm bảo vệ hắn, giúp hắn đổi thuốc, không rời một ly.



Thuốc của Điện Quang Diệu rất hữu dụng, một hai ngày đã thấy vết thương khép miệng, nhưng hắn vẫn chưa tỉnh.



Chưởng quỹ ở bên cạnh Hồng Liên khá lâu, biết cô nương này tính tình nóng nảy, nhìn cô ta chăm sóc người thiếu niên kia quả thật tận tâm hết sức, không sợ khổ cũng không sợ mệt mỏi. Bởi vậy chưởng quỹ dần dần không sợ hãi nữa, đối xử tử tế hơn, thường xuyên tự mình xuống bếp làm thức ăn ngon cho Hồng Liên.



Hồng Liên không phải từ nhỏ đã cuồng ngạo, ở Điện Quang Diệu, nàng cùng Mặc Liên đều là "chín khuyển một ngao", giết hết đồng bạn mới sống sót, hoàn cảnh bức bách nên không có cách nào thay đổi được.



Hai ngày này thấy chưởng quỹ đôn hậu chất phác, là người bình thường không có ân oán với nàng. Lúc chưởng quỹ mang đồ ăn vào liền hỏi: "Một người nếu vẫn không ăn cái gì sẽ như thế nào?"



Chưởng quỹ thành thật trả lời: "Đương nhiên sẽ... haiz, đại nhân, dân gian thường nói, người hôn mê bất tỉnh là hồn bay đi, không tìm được đường về, lúc này người thân phải thường xuyên ở bên gọi tên hắn, hồn hắn nghe được sẽ trở về."



Trước đây, những lời nói vô căn cứ này Hồng Liên sẽ không nghe nửa chữ, nhưng hiện tại không thể không tin tưởng: "thật không?"



"Đương nhiên, dân gian gọi cái này là "Thuật chiêu hồn", phải nhớ lúc hô tên phải để một ngọn đèn trên đầu, để hắn nhìn thấy đường.!"



Thuật chiêu hồn? Hồng Liên bĩu môi, bọn họ không biết chỉ có Mặc Liên mới thực sự thi triển được. Cho dù người đã chết, hắn cũng có thể triệu hồi hồn phách lại, hồi sinh người chết.