Phượng Nghịch Thiên Hạ
Chương 893 : Ma thú Vương tộc 1
Ngày đăng: 01:34 22/04/20
Bởi vì trận đại chiến nên bầu trời mưa ào ào, sấm vang chớp giật, ở đất nước mưa quanh năm này, rất hay có mưa rào, mưa tầm tã không ngừng. Đường vốn lầy lội càng thêm khó đi.
Trong bụi cỏ thấp lù có tiếng sột soạt, sau đó một người ngã xuống bùn, trong lòng nữ tử bị hắn gắt gao che chở.
"Phong Liên Dực" Hoàng Bắc Nguyệt uống phải một ngụm nước bùn, chật vật nhổ ra, trong nước bùn mang theo vết máu nhạt.
"Ta không sao." Phong Liên Dực ho một tiếng, ôm nàng ngồi xuống, "Ngươi thế nào?"
Hoàng Bắc Nguyệt lắc đầu, vừa rồi nếu hắn không kịp thời chạy tới, còn dùng cả bản thân đỡ cho nàng thì nàng đã sớm biến thành tro bụi.
Nhưng vì thế nên hắn bị trọng thương.
Trong lúc chỉ mành treo chuông, hắn cũng không nghĩ nhiều, thậm chí chưa từng nghĩ phải bảo vệ chính mình, chỉ nghĩ phải bảo vệ nàng, bởi vậy chính mình cũng...
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu, thấy sắc mặt hắn tái nhợt, bên khóe miệng như chảy máu, trong lòng đau xót "Ngươi hết thuốc chữa rồi, vì cứu ta mà chết sẽ khiến người trong thiên hạ chê cười đấy!"
"Người trong thiên hạ liên can gì đến ta?" Phong Liên Dực nắm chặt tay nàng, "Cho dù chết, trước khi chết ta cũng muốn ngươi nói thật cho ta, rốt cục ngươi có quen ta hay không?"
Hoàng Bắc Nguyệt kinh ngạc nhìn hắn, trong ánh mắt hắn hiện đầy tơ máu, nhưng vẫn cố chấp chờ đợi câu trả lời của nàng.
"Quen!" Hoàng Bắc Nguyệt hít sâu một hơi, quyết đoán mở miệng, "Như thế thì sao? Chuyện đã qua rồi".
Lời chưa nói hết, đã được hắn ôm chặt vào lòng, hắn trầm giọng nói: "Ta biết không thể nào ta không quen ngươi, Hoàng Bắc Nguyệt, tại sao ngươi vẫn làm bộ người xa lạ đây?"
Nàng cảm giác hai mắt chua xót, nước mưa vắt ngang trên mặt, không biết mình có chảy nước mắt ra hay không, có điều đau lòng đến mức khó thở.
Nàng dùng chút khí lực đẩy hắn ra nói "Ngươi là Tu La vương đoạn tình tuyệt ái, mà ta Hoàng Bắc Nguyệt không bao giờ vào Thành Tu La! Còn có, ngươi từng phản bội ta!"
"Ta giống ngươi ghét cay đắng thân phận Tu La vương! Nếu ta từng phản bội ngươi, ngươi có thể lấy mạng ta tùy lúc" Phong Liên Dực tiến lên, một phát bắt được tay nàng, "Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi có bao nhiêu nhẫn tâm, sao có thể bỏ rơi ta?"
Mưa to giàn giụa, trên mặt nàng nước mắt giàn dụa, cười khổ hai tiếng: "Rõ ràng là ngươi bỏ rơi ta".
"Không thể nào" Hắn trả lời như chém đinh chặt sắt, suýt chỉ tay lên trời thề tuyệt đối không có chuyện này!
Lúc bọn họ mang Hoàng Bắc Nguyệt đi, vẻ mặt Tu La vương thống khổ không tránh khỏi ánh mắt của hắn.
Tuy nhiên việc này không can hệ với Nước Tây Nhung, cũng không uy hiếp tới nữ hoàng, cho nên hắn chẳng muốn quản.
Trở lại trong cung, Bắc Đường Du cùng nữ hoàng rời đi, Thiên đại Đông nhi dìu Hoàng Bắc Nguyệt đi nghỉ ngơi, không bao lâu, Nến Đỏ cũng bị nàng gọi trở về. May mà nàng lúc ấy liều mạng tự bảo vệ mình, hơn nữa lại có Phong Liên Dực bảo vệ, lúc này thương tổn không quá nghiêm trọng, ngoại thương rất nhỏ, nội thương không nhẹ, lúc này thật muốn điều dưỡng thật tốt.
"Tên Mặc Liên kia kinh khủng!" Nến Đỏ oán hận nói, nghĩ lại cuộc chiến kinh tâm động phách mà phát sợ.
Thiên đại Đông nhi nhìn Nến Đỏ không nói gì hết.
Hoàng Bắc Nguyệt lại nói: "Hắn không nhìn thấy, không thể trách hắn."
"Nhưng hắn là người của Điện Quang Diệu, muốn giết chủ nhân để cướp Vương lệnh của lính đánh thuê!" Nến Đỏ nói.
Hoàng Bắc Nguyệt im miệng không nói, ngẫm lại quả thật nếu nàng không quen Mặc Liên thì thật sự hôm nay không có đường sống.
Hôm nay thấy Mặc Liên lãnh khốc hung tàn, thực lực mạnh mẽ, nàng cảm giác trước đây may mắn không đối địch với thiếu niên này.
"Vậy sau đó hắn thế nào?" Hoàng Bắc Nguyệt có chút lo lắng, dù sao lúc ấy Phong Liên Dực xuất hiện cứu nàng. Còn lại Mặc Liên có lẽ đối phó với Ma thú Vương tộc.
Thành Tu La cùng Điện Quang Diệu luôn luôn như nước với lửa, Ma thú Vương tộc nhìn thấy Mặc Liên không chừng sẽ nhân cơ hội triệt bỏ hậu họa.
"Hắn bị thương, bị Hồng Liên mang đi." Nến Đỏ nhỏ giọng nói, quan sát thần sắc Hoàng Bắc Nguyệt, "Chủ nhân, ngươi lo lắng cho hắn sao?"
"Hắn là bằng hữu của ta." Hoàng Bắc Nguyệt không muốn Nến Đỏ hỏi nhiều, liền lại hỏi: "Vậy Linh Tôn đâu?"
Nến Đỏ nói: "Ma thú Vương tộc rời đi, hắn cũng rời đi, tuy nhiên xem ra hắn chưa bỏ ý định đoạt Vương lệnh của lính đánh thuê!"
"Hắn không hết hi vọng, ta cũng chưa chắc sẽ nén giận! Nến Đỏ, ngươi đi điều tra thêm hắn ở đâu, ta muốn gặp hắn!" Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên kiên quyết nói.
"Chủ nhân!" Nến Đỏ cùng Thiên đại Đông nhi lắp bắp kinh hãi, không thể tin nhìn nàng.