Phượng Nghiên Trấn Quốc

Chương 3 : Phượng hoàng niết bàn, dục hoả trùng sinh

Ngày đăng: 13:14 19/04/20


Trải qua tất cả một trăm ngày đêm chịu đau đớn khủng khiếp tra tấn, đến ngày cuối cùng Trầm Thư Kính cảm giác bản thân nếu còn sống thì có lẽ đến cả sức để thở cũng chẳng còn.



Nàng mơ màng nghe tiếng Mạnh Bà vọng lại từ xa: “Trầm Thư Kính, thời hạn ngươi phải chịu khổ đã hết.



Nay ngươi có thể bước đến cánh cổng trùng sinh.



Chỉ là ta khuyên ngươi, trở về tốt nhất đừng quá trầm luân vào thù hận, nếu có thể hãy sống vì mình, vì những người mà ngươi yêu quý nhiều hơn.



Được rồi, đi đi”



. Dứt lời Mạnh Bà phất tay, ống tay áo màu xích thố không có gió vẫn bay lên, thân thể Trầm Thư Kính theo đó bị hút vào một cánh cổng.



Ý thức cũng ngay lập tức mất đi.. Có tiếng khóc rấm rức bên tai nàng vang vọng.



Đó là ai? Vì sao lại khóc? Trầm Thư Kính khó chịu chau lại hai hàng lông mày, lông mi như cánh bướm chậm chạp run rẩy.



Nàng nghe ra rồi, đó là Hỷ Tình, là đại nha hoàn đáng thương của nàng.



Không được, nàng phải mau tỉnh, không thể để người khác ức hiếp Hỷ Tình của nàng.



Trầm Thư Kính, mau tỉnh lại. Trầm Thư Kính cố gắng dùng sức, hai mí mắt nặng trịch như đeo chì từng chút một mở ra.
Bởi hạ nhân trong phủ ai chẳng biết Tam tiểu thư mặc dù là phu nhân sinh nhưng lại xem Đại di nương An thị mới chính là mẹ ruột của mình.



Hai chữ “mẫu thân”



này thường ngày gọi Đại di nương An thị, nay lại gọi Tô Tịch phu nhân, thế nên chẳng ai hiểu Trầm Thư Kính rốt cuộc là đang nghĩ gì. Tô Tịch hơi sững người trước ánh mắt tựa như đã trải qua thiên đại uỷ khuất của tiểu nữ nhi vốn không thân thiết với bà, đáy lòng xót xa kích thích hốc mắt một lần nữa lại đỏ lên.



Bà ôm chầm lấy Trầm Thư Kính, ở trên vai nàng nhẹ giọng vỗ về: “Kính nhi ngoan, mẫu thân cũng rất nhớ con, con không sao là tốt, không sao là tốt rồi”



. Buông xuống mi mắt, Trầm Thư Kính rốt cuộc cũng hiểu, đời trước là nàng ngu ngốc như thế nào mới có thể tiếp tay cho người ngoài hãm hại thân nhân của mình.



Nàng thân thiết với An thị, để bà ta dùng nàng làm con tin uy hiếp Tô Tịch, uy hiếp đại ca Trầm Ngôn của nàng thoả hiệp không ít điều kiện.



Đến cuối cùng vì Trác Thiếu Kình, nàng bất hiếu đến cả sinh tử của mẫu thân cũng không màng, chọc cho ca ca giận dữ đi biên cương rồi lại hay tin hắn chết trên đường.



Nàng chính là tự tay hại chết mẫu thân cùng huynh trưởng của mình. Mở mắt ra, Trầm Thư Kính nhìn một vị phụ nhân y phục tươi mới đứng trong góc khuất, khuôn mặt như hồ ly tinh- đó chính là Đại di nương An thị.



Tình cờ bà ta cũng quay đầu bắt gặp ánh mắt của nàng, hơi cau mày nhìn hai mẹ con nàng ôm nhau rồi lung la lung lay đi đến. Đại di nương An thị quả không hổ danh là thứ nữ đẹp nhất An gia.



Từng khoé mắt, đuôi mày, cánh mũi đến cả cái miệng, tất cả đều toát ra hương vị lẳng lơ khiến nam nhân thèm thuồng, khao khát.