Phượng Nghiên Trấn Quốc

Chương 4 : Phượng hoàng niết bàn, dục hoả trùng sinh [2]

Ngày đăng: 13:14 19/04/20


Thế nên năm đó bà gả vào Trầm quốc công phủ mới khiến Trầm quốc công Trầm Tường liên tục sủng ái. An thị nắm tay Trầm Nhị tiểu thư Trầm Ánh Cầm đi đến trước mặt Trầm Thư Kính, dịu dàng nói: “Kính nhi, con một phen lấy đi mất ba hồn bảy phách của mẫu thân rồi.



Con hôn mê ba ngày, ba ngày này mẫu thân đều cùng Nhị tỷ con ra vào Phật đường, chính là cầu khẩn cho con sớm ngày tỉnh lại, không ngờ là con thực sự tỉnh rồi”



. Trầm Thư Kính nhếch cao khoé môi.



Mẫu thân? Một di nương thấp hèn mà có thể dùng xưng hô này với đích nữ phủ quốc công sao? Cho dù có là bình thê cũng không xứng, huống gì là di nương. Cảm nhận được thân thể Tô Tịch có hơi cứng lại, Trầm Thư Kính ở bên tai bà nhẹ giọng an ủi rồi mới chậm rãi ngồi dậy. Thân thể mỹ miều chưa cập kê nên vẫn còn đang trong thời kỳ phát dục, đôi gò bồng đảo nhỏ nhắn ẩn hiện dưới lớp tố y mỏng tang, Trầm Thư Kính mệt mỏi tựa vào thành giường, bật cười: “Đại di nương, trước đây ta còn nhỏ nên mới chưa hiểu chuyện, nhưng người đã làm di nương ở phủ quốc công bao lâu mà quy củ còn học chưa xong sao?”



. Nụ cười yếu ớt nơi khoé môi An thị chợt cứng lại, bà lúc này mới phát giác ra Trầm Thư Kính có chút bất thường.



Nhị tiểu thư Trầm Ánh Cầm bất mãn vì lời nói của Trầm Thư Kính, tức tối mở miệng: “Kính nhi, muội nói như thế là sao? Mẫu thân đã làm gì mà muội nói bà không có quy củ? Bà không phải chỉ là lo lắng cho muội mới kéo ta đi Phật đường sao? Ít ra mẫu thân ta so với người nào đó thì cũng quan tâm đến muội nhiều hơn”



. Trầm Thư Kính biết “người nào đó”



trong miệng Trầm Ánh Cầm chính là chỉ mẫu thân Tô Tịch của nàng.



Đến lúc này rồi mà còn muốn châm ngòi thổi gió, tưởng rằng Trầm Thư Kính nàng vẫn còn là quả hồng mềm mặc người nắn bóp sao? “Ta nói bà ta không có quy củ chính là không có quy củ.



Chỉ là một di nương nhỏ nhoi, mà dám xưng mẫu thân gọi con với tiểu thư dòng chính.



Lại còn không biết dạy cả nữ nhi.



Nhị tỷ mặc dù là do Đại di nương sinh, nhưng thân phận di nương so với nha hoàn chính là hơn một chút mà thôi, có tư cách gì được tiểu thư quốc công phủ gọi bằng “mẫu thân”




Chờ đó cho ta. Tứ tiểu thư Trầm Ánh Nguyệt bước ra từ trong góc khuất, Hải Đường dưới làn váy nhẹ đung đưa, chậm rãi phúc thân hành lễ với Tô Tịch và Trầm Thư Kính: “Trông thấy Tam tỷ bình an, con cũng đã vui rồi.



Con xin phép hồi viện tử, nếu mẫu thân có cần con thì cho người đến gọi con sẽ đến ngay”



. “Được rồi, đi về đi, cẩn thận một chút”



, Tô Tịch dặn dò. Tận khi thân ảnh Trầm Ánh Nguyệt khuất sau cửa lớn Hoà Kính viên, Trầm Thư Kính mới từ trong thù hận tỉnh táo lại. Mẫu thân vẫn còn ở đây, nếu nàng để lộ thù hận quá sâu, ắt sẽ doạ đến người. Tô Tịch im lặng nhìn tiểu nữ nhi từ khi mười tuổi liền chẳng thân cận với bà nữa, nay lại ngọt ngào gọi bà là “mẫu thân”



, bà là mẫu thân mà còn không hiểu nó huống gì An thị. “Mẫu thân nhất định đang khúc mắc rốt cuộc vì sao con thay đổi đi?”



, Trầm Thư Kính tươi cười hỏi Tô Tịch. “Đúng thế, ta đúng là không thể nào hiểu được con”



, Tô Tịch cũng sủng ái nhìn nàng. Gia tài của Tô Tịch ở Trầm quốc công phủ chỉ có mỗi trưởng tử Trầm Ngôn và tiểu nữ nhi Trầm Thư Kính này thôi.



Nhưng trưởng tử đã lớn, tiểu nữ nhi lại không thân cận với mình, bà chính là vô cùng cô độc trong toà phủ đệ rộng lớn này. Nay nữ nhi nghĩ thông suốt, một lần nữa đối tốt với bà, bà sao có thể không vui mừng? Trầm Thư Kính làm sao không hiểu suy nghĩ của mẫu thân mình.



Nàng mỉm cười thật tươi nắm lấy bàn tay ngọc ngà của bà, nhẹ giọng nói: “Mẫu thân, thời gian qua là nữ nhi bất hiếu, nữ nhi có lỗi với người cùng đại ca.



Bây giờ sau khi bước qua Quỷ Môn quan, con rốt cuộc cũng thanh tỉnh không ít.



Mẫu thân, người biết không, hôm đó con ngã xuống hồ băng không phải vì bất cẩn..”