Phượng Quy Vân

Chương 3 :

Ngày đăng: 20:28 20/04/20


Còn mười ngày nữa là tới sinh thần bốn mươi tuổi của phụ thân Vân Thiều Lỗi, nhưng giờ phút này Vân Thiều Lỗi rất không nguyện ý về nhà…



Hắn vừa mới “thành thân”, vốn dĩ phải mang thê tử trở về bái kiến cha mẹ, nhưng đây lại là thê tử bất đắc dĩ, bái kiến hay không đều không quan trọng.



Huống hồ thân mang nhiệm vụ đưa y về kinh, càng nhanh chóng hoàn thành hắn càng nhanh được giải thoát.



Vân Thiều Lỗi quyết định không trở về nhà chúc thọ phụ thân, hắn dự định viết một phong thư giải thích, tin tưởng phụ thân nếu biết chân tướng nhất định sẽ không trách cứ hắn.



Tính toán xong xuôi, Vân Thiều Lỗi chọn một con đường ngắn nhất tới kinh thành, nhưng bởi vậy lại xuất hiện vấn đề…



Trên đường rộn ràng náo nhiệt, thanh âm rao bán đủ loại hàng hóa vang lên khắp nơi, trái lại không gian trong tiệm cơm thanh tĩnh hơn nhiều, đặc biệt tại một căn phòng trang nhã trên lầu hai, chẳng những không lây dính một tia huyên náo nào mà còn tràn ngập một cỗ thanh nhã thoát tục.



Phượng Du Lâm trên đầu đội mũ ô sa, buồn chán ghé vào lan can cửa sổ khắc hoa, xuyên thấu qua màn lụa trắng mỏng manh nhìn dòng người tới lui bên dưới.



Một làn khói nhẹ bốc lên, quay đầu nhìn, Vân Thiều Lỗi tùy ý đem chén trà thơm ngát đặt trước mặt y rồi lại cúi đầu nghiên cứu bản đồ trong tay.



Hắn nhìn nhìn, đôi mày kiếm nhíu lại.



Phượng Du Lâm rời khỏi ban công, vừa cầm chén trà nóng nhấp nhẹ vừa cẩn thận xem biểu tình của Vân Thiều Lỗi.



Vân Thiều Lỗi khó xử nhìn bản đồ, mặc kệ thế nào cũng chỉ có một con đường vào kinh thành, nhưng cố tình con đường này lại đi qua “Ngạo Kiếm sơn trang”! Đây đồng thời là nhà của Triệu Linh Nhi, ý trung nhân của hắn!



Nhớ tới điều này hắn liền uất ức, nguyên bản hắn cùng Triệu Linh Nhi lưỡng tình tương duyệt, hai người chỉ kém song thân gật đầu liền có thể kết làm vợ chồng, ai ngờ đến sẽ xuất hiện một Phượng Du Lâm…



Tuy không ngừng tự nói với chính mình đoạn hôn nhân này là giả, chính là mỗi lần nhìn đến Phượng Du Lâm hắn liền cảm thấy khó chịu —— tại sao mình phải hy sinh một đoạn lương duyên tốt đẹp chỉ vì tiểu mao hài không hề có tí quan hệ này?



Tuy rằng Phượng Du Lâm cùng hắn cũng không hẳn là không có quan hệ…



Vân Thiều Lỗi hiện tại chỉ mong nhanh nhanh đưa Phượng Du Lâm trở về, sau đó cùng y cắt đứt quan hệ, hy vọng đến lúc đó hắn vẫn có thể cùng Triệu Linh Nhi tái tục tiền duyên…



(*) tái tục tình duyên: tiếp tục mối tình còn dang dở lúc trước.



Tiểu nhi rất nhanh bưng thức ăn lên, Phượng Du Lâm cầm đôi đũa, không dám động trước. Vân Thiều Lỗi liếc mắt nhìn y, lãnh đạm mở miệng:



“Ăn đi, chúng ta còn phải lên đường.”



Phượng Du Lâm được đáp ứng lập tức vui vẻ há to mồm bới cơm, Vân Thiều Lỗi không có tinh thần, tùy tiện ăn vài miếng. Bỗng nhiên, trời sinh tính cảnh giác khiến hắn cảm thấy đang bị một ánh mắt theo dõi.



Tầm mắt Vân Thiều Lỗi không dấu vết mà quét về phía cầu thang, hai thân ảnh lén lút lập tức lui lại. Hắn làm bộ như không phát hiện, tiếp tục cúi đầu ăn cơm, hai tên tránh ở tay vịn sau lưng hai người lại lén lút ló đầu ra.



Đối phương đứng đằng xa quan sát một hồi, sau đó bất động thanh sắc ly khai.



Vân Thiều Lỗi không thể tưởng tượng nổi bọn họ vừa mới xuống núi đã bị theo dõi, hắn suy nghĩ thân phận đối phương —— là người của Nhị vương phi sao? Hẳn vẫn còn những địch nhân khác mà hắn không biết?



Xem ra nhiệm vụ lần này không đơn giản chút nào.



Hai người dùng qua bữa trưa, không còn vướng gì nữa liền xuất phát. Bọn họ rời khỏi thị trấn, đi đến sơn đạo hẻo lánh.



Mặt trời giữa trưa vừa nóng vừa chói mắt, Vân Thiều Lỗi cũng phải mang thêm mũ sa. Hắn một tay dắt ngựa một tay cầm kiếm, thời khắc bảo trì cảnh giác.



Vì để giữ thể lực cho ngựa, hai ngày này Vân Thiều Lỗi đều để Phượng Du Lâm một mình kỵ mã, bản thân đảm đương chức vị thủ hộ dắt ngựa.



Đi một đoạn, người trên lưng ngựa bỗng nhiên lung lay, nếu Vân Thiều Lỗi không nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy thì y đã sớm ngã xuống rồi.



“Ngươi làm sao vậy?” Vân Thiều Lỗi hỏi.



Phượng Du Lâm nhu nhu ánh mắt mơ màng, kinh ngạc nhìn hắn.



“Thiên a…” Vân Thiều Lỗi thở dài, “Ngươi có thói quen ngủ trưa đi?”



Phượng Du Lâm không ngượng ngùng mà gật đầu.



“Quả nhiên vẫn là trẻ con…” Vân Thiều Lỗi thấp giọng nguyền rủa đem y thả lại trên lưng ngựa, dặn dò: “Cố gắng tỉnh tảo, chúng ta phải đi nhanh, không có thời gian cho ngươi ngủ trưa.”



Phượng Du Lâm vội vàng dùng sức gật đầu, Vân Thiều Lỗi kéo dây cương tiếp tục đi.



Đi mãi đi mãi, Phượng Du Lâm lần thứ hai ngủ gà ngủ gật, nhiều lần suýt rớt khỏi lưng ngựa, Vân Thiều Lỗi thấy y suýt rớt đến lần thứ ba, rốt cục chịu không nổi.



“Ngồi đàng hoàng cho ta.” Hắn nghiêm giọng nói, sau đó phi thân lên ngựa. Hắn nắm lấy dây cương, thuận thế đem Phượng Du Lâm ôm vào lồng ngực.



“Muốn ngủ thì ngủ đi.” Hắn bất đắc dĩ nói, tiếp đá bụng ngựa một cái, con ngựa chậm rãi chạy đi.



Giờ trên lưng ngựa xóc nảy không thôi, cơn buồn ngủ ngược lại ly khai Phượng Du Lâm, y mở to hai mắt, tựa vào lồng ngực ấm áp dễ chịu của Vân Thiều Lỗi.



Ngựa chạy vào trong khu rừng nhỏ cây cối thưa thớt, Vân Thiều Lỗi lập tức phát hiện một tia bất thường. Hắn dùng lực đạp mạnh để ngựa chạy đi càng nhanh càng tốt.



Quả nhiên phía sau có bốn kẻ cưỡi ngựa không rõ lai lịch đuổi theo.



Vân Thiều Lỗi nhìn lại, trong đó có hai con ngựa là của hai tên giám thị bọn họ ở tiệm cơm. Vân Thiều Lỗi không định cùng chúng dây dưa, hắn tăng tốc chạy đi. Này thật đúng là danh câu phương bắc, tốc độ hơn hẳn những con ngựa khác.



(*) danh câu: ngựa tốt.



Tuy phải chở hai người nhưng danh câu không để cho Vân Thiều Lỗi thất vọng, bọn họ rất nhanh cắt đuôi được đám người đằng sau.



Mắt thấy sắp ra khỏi rừng cây, bỗng nhiên vài đạo bóng người cưỡi ngựa xuất hiện phía trước.



Vân Thiều Lỗi tính trực tiếp lướt qua bọn họ, mà khi đó hắn nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc ——



“Đình ——!!”



Hắn kéo cương ngựa, Phượng Du Lâm hoang mang quay đầu lại nhìn biểu tình trợn mắt há mồm của Vân Thiều Lỗi.



Lúc này, truy binh phía sau cũng đuổi kịp, người phía trước bước tới gần bọn họ.



Một người thiếu nữ xuống ngựa, mắt phượng hàm chứa oán trách nhìn Vân Thiều Lỗi. Vân Thiều Lỗi cởi mũ sa, cũng xuống ngựa.



“Linh Nhi…”



Hắn mở miệng kêu tên thiếu nữ, người kia đúng là “cựu ái nhân” của Vân Thiều Lỗi —— Triệu Linh Nhi, còn có mẫu thân của nàng —— một mỹ phụ trung niên. Xem ra nhóm vừa rồi theo dõi bọn họ là người của Ngạo Kiếm sơn trang, bọn họ nắm được hành tung của hắn, cố ý bao vây hắn.



Vân Thiều Lỗi buồn rầu nhắm mắt lại, hắn không thể tưởng tượng nổi nhanh như vậy đã phải đối mặt với mẹ con nàng, nhưng là —— được đến đâu hay đến đấy.*



(*) Nguyên văn:  既来之 则 安之  (ký lai chi tắc an chi): tương tự như câu “thuyền đến đầu cầu ắt thẳng” của VN mình.


Phượng Du Lâm hoảng sợ mà che chở Vân Thiều Lỗi đang mê man lùi về phía sau, lão nhân kia từ từ rút ra sau lưng một thanh loan đao sáng loáng, hướng tới gần y.



“Ngươi yên tâm, ta đã mài thật sắc cây đao này, chỉ cần một đao liền có thể cắt lấy đầu của ngươi, ngươi sẽ không cảm thấy đau.” Lão tà ác cười.



Phượng Du Lâm tay không tấc sắt, huống chi Vân Thiều Lỗi còn đang hôn mê, y tuyệt không thể bỏ mặc hắn một mình đào tẩu. Y ôm chặt Vân Thiều Lỗi trong ngực, nhắm mắt chuẩn bị nhận lất cái chết.



“Đúng rồi đúng rồi… Nhắm mắt lại đi… Ta sẽ cho ngươi chết một cách thống khoái…” Thanh âm ác độc của lão từ đỉnh đầu truyền đến, lão giơ cao loan đao, nhắm chuẩn cần cổ phấn nộn của Phượng Du Lâm.



Vân Thiều Lỗi trong ngực Phượng Du Lâm đột nhiên mở mắt, hắn ra sức đánh một chưởng về phía trước.



“A ——!!!”



Lão nhân lưng còng trúng một chưởng vào ngực, chưởng lực to lớn khiến cả người lão bay lên, rầm một trận, nóc nhà cũng bị lão đụng thủng!



Lão nhân bị đánh bay giữa không trung rồi mạnh mẽ rơi trên mặt đất —— lần này Vân Thiều Lỗi sử xuất mười thành công lực, lục phủ ngũ tạng của lão nhân bị chấn nát, lão phun ra một búng mau, đoạn khí ngay tại chỗ.



Lão phụ thấy trượng phu bị giết, bà rút ra một loan đao đồng dạng với loan đao của lão nhân, tê hô chém về phía Vân Thiều Lỗi.



Vân Thiều Lỗi đem Phượng Du Lâm đẩy ra, hắn xuất chiêu “Không thủ nhập bạch nhận” —— dùng hai ngón tay kẹp lấy đao phong. Hắn dùng lực bẻ một cái, loan đao lập tức gãy đôi. Lão phụ nhân ngoan độc trừng đỏ con mắt, bà vứt loan đao, điên cuồng lao về phía Vân Thiều Lỗi quyền đánh cước đá.



(*) Không thủ nhập bạch nhận: tay không biến thành một thanh kiếm sắc bén.



Thân hình Vân Thiều Lỗi chợt lóe, hắn dùng sức xoay trụ cánh tay của lão phụ, nhanh như chớp tung một cước, lão phụ đã bị đánh ngã trên mặt đất.



Vân Thiều Lỗi nhìn lão phụ lưng còng, khẽ cười nói:



“Bắc Lạc Song Đà, nghe danh đã lâu.”



Lão phụ nhân cả kinh.



“Ngươi biết chúng ta?”



“Đương nhiên, các ngươi trên giang hồ nổi tiếng là đôi phu thê độc ác, chuyên môn thích hạ độc rồi thừa cơ giậu đổ bìm leo, tuyệt kĩ thành danh là ‘Hồ điệp đao’.” Vân Thiều Lỗi được phụ thân cùng sư phụ giáo huấn, tuyệt chiêu của chính tà danh nhân trên giang hồ đều phải rõ như lòng bàn tay.



Lão phụ nghiến răng nghiến lợi:



“Nếu phu thê chúng ta cùng tiến lên, tiểu tử ngươi tuyệt đối không phải đối thủ của chúng ta!”



“Kia thật sự tạ ơn Tạ tiền bối hạ thủ lưu tình.” Vân Thiều Lỗi cười nhạo, ‘Các ngươi nếu mười phần nắm chắc đánh thắng ta, cần gì phải hạ độc trước?”



Lão phụ không phục hỏi:



“Thứ ta dùng là độc môn ám dược, ngươi như thế nào phát hiện ra?”



Vân Thiều Lỗi mỉm cười mà nhìn Phượng Du Lâm kinh hồn chưa định.



“Vậy ngươi phải cảm ơn vị tiểu thiếu gia này… Y tựa hồ đặc biệt mẫn cảm với mùi vị của độc dược, chén trà “ngon” của các ngươi y không thể nào uống được dù chỉ một ngụm. Hơn nữa…” Vân Thiều Lỗi dưng một chút, nói: “Nơi này rõ ràng tên là ‘Quán trà lão Đinh’, nhưng trượng phu của ngươi đối với xưng hô ‘Đinh lão bản’ lại luôn phản ứng trì độn, muốn ta không nghi ngờ cũng khó a…”



“Ha ha ha ha… Hảo, đồ đệ của minh chủ võ lâm quả nhiên không đơn giản…” Lão phụ ngửa mặt lên trời cười dài.



“Lão tiền bối quá khen…” Vân Thiều Lỗi gia tăng lực đạo đè cánh tay bà ta, “Vấn đề của ngươi ta đều trả lời rồi, hiện tại đến phiên ngươi trả lời ta… Các ngươi vì sao phải tập kích chúng ta?”



Lão phụ lưng còng không lên tiếng, Vân Thiều Lỗi dùng sức, bà ta khóc thét lên.



“Nói mau… Nếu không ta cho ngươi chết càng thống khổ.” Đối phó với kẻ làm nhiều việc ác Vân Thiều Lỗi một chút đều không lưu tình.



Phượng Du Lâm lần đầu nhìn thấy biểu tình hung ác của hắn, sợ tới mức ngốc ở trong góc.



Lão phụ rốt cục khai báo.



“Chúng ta muốn lấy ‘nội công bí tịch’ của An Trường Quân!”



“Cái gì?” Đáp án này khiến Vân Thiều Lỗi có chút giật mình.



Bí tịch vậy mà lại bị truyền ra ngoài?!



Theo lý thuyết, người biết sự tồn tại của bí tịch trên đời này chỉ có ba người —— An Trường Quân, Phượng Du Lâm và hắn. Nhưng là, ngoài hắn ra hai người còn lại đều không có khả năng để lộ bí mật!



“Ngươi từ đâu nghe được?” Vân Thiều Lỗi hỏi.



“Là bí hàm!”



“Bí hàm?”



“Ba ngày trước chúng ta nhận được một phong thư kỳ lạ, trong đó viết An Trường Quân đem tinh hoa võ học cả đời viết thành sách, mà quyển sách đó lại ở chỗ ngươi! Chúng ta tra được lộ trình của ngươi, biết ngươi sẽ đi qua nơi này, ngày hôm qua chúng ta liền xử lão bản quán trà, mai phục tại nơi này…” Lão phụ tỉ mỉ kể.



Bí hàm ba ngày trước…



Vân Thiều Lỗi suy tư, đó không phải là ngày hắn cùng Phượng Du Lâm xuống núi sao? Lúc ấy An Trường Quân vừa mới đem bí tịch giao cho hắn, ai có khả năng linh thông đến với? Người này chẳng những biết sự tồn tại của bí tịch, còn có thể thần thông quảng đại gửi bi hàm cho kẻ khác?



Vân Thiều Lỗi suy nghĩ những người khả nghi —— An Trường Quân sư công? Không có khả năng… Sư thái? Sẽ không… Sư phụ? Càng không có khả năng! Chẳng lẽ là Thân Đồ sư thúc? Hay là Miêu đệ tử của sư thúc?



Mặc kệ như thế nào, những người này đều là những người khả nghi nhất, nhưng Vân Thiều Lỗi không thể nào tin họ sẽ bán đứng hắn…



Vân Thiều Lỗi sắc mặt ngưng trọng buông bà ta ra nhưng đồng thời điểm huyệt, làm cho bà ta không thể động đậy.



Nếu “Bắc Lạc Song Đà” thu được bí hàm, vậy không thể bài trừ những kẻ tà ác khác cũng nhận được. Dọc đường đi còn có bao nhiêu người muốn ám toán bọn họ? Tình thế hiện giờ không lạc quan cho lắm…



Nếu thật sự trong sư môn có người bán đứng hắn, Vân Thiều Lỗi nhất định sẽ tìm kẻ đó tính sổ…



Phải lập tức đưa Phượng Du Lâm về đến nhà!



“Lâm nhi! Đi thôi!” Vân Thiều Lỗi kéo Phượng Du Lâm vẻ mặt đang dại ra, đi ra ngoài cửa.



“Chờ một chút! A!” Lão phụ lưng còng quỳ rạp trên mặt đất hô, “Ngươi trước giải huyệt cho ta a!”



Vân Thiều Lỗi nhìn nhìn nhóm hán tử bốn phía còn đang trong trạng thái hôn mê, hắn xấu xa cười:



“Chờ bọn họ tỉnh lại, để bọn họ quyết định có giải huyệt đạo cho ngươi hay không đi.”



“Không cần a! Không cần a! Uy…”



Vân Thiều Lỗi không thèm nhìn bà ta thê thảm gào thét, mang theo Phượng Du Lâm lên ngựa.