Phượng Quy Vân

Chương 4 :

Ngày đăng: 20:28 20/04/20


Bởi vì không biết còn bao nhiêu người mai phục trên đường, dọc đường đi Vân Thiều Lỗi không hề nghỉ ngơi. Mãi cho đến khi thái dương khuất núi, tìm được một thị trấn phồn hoa, bọn họ mới ngừng lại.



Vì lo lắng an toàn, Vân Thiều Lỗi tìm một khách điếm lâu đời trọ lại —— nơi này khách nhân đông đúc, muốn cướp đoạt bí tịch cũng không thích hợp ra tay.



Đêm đã khuya, Vân Thiều Lỗi ngâm mình trong mộc bàn, tẩy sạch một thân mệt nhọc.



(*) mộc bàn, mộc dũng, dục bàn, dục dũng: tất cả đều chỉ thùng gỗ dùng để tắm rửa.



Nước nóng làm cơ bắp căng cứng của hắn thả lỏng một chút, nhưng thần kinh của hắn như thế nào cũng vô pháp thả lỏng.



Đầu tiên hắn đeo trên lưng tội danh vứt bỏ Triệu Linh Nhi; sau đó còn phải ứng phó sát thủ của Nhị vương phi nhằm vào Phượng Du Lâm; hiện tại còn lòi ra thêm một đám địch nhân dòm ngó ‘Nội công bí tịch’; ngoài ra còn phải tìm kẻ bí ẩn trốn trong bóng tối, đem tin tức về bí tịch phát tán ra ngoài. Từng cái nan đề theo nhau mà đến, này con đường thượng kinh thật sự chông gai.



Đêm nay cũng đừng mong được ngủ ngon giấc, Vân Thiều Lỗi nhận mệnh bước ra khỏi dục bàn.



Hắn không mặc y phục, đi qua bình phong, Phượng Du Lâm đang ngồi dưới ánh nến khâu một tiểu bao.



Vân Thiều Lỗi không để ý đến y, trực tiếp ngồi bên mép giường lau tóc.



Phượng Du Lâm kết từng nút nhỏ, dùng kéo cắt phần chỉ thừa. Y quay đầu lại nhìn Vân Thiều Lỗi, sau đó đứng dậy chạy đến trước mặt hắn.



Vân Thiều Lỗi nhìn y đưa mình tiểu bao kia.



“Đây là cái gì?” Hắn cầm lấy, lập tức ngửi được một trận thơm ngát tỏa ra từ tiểu bao.



Là túi thơm.



Vì cái gì tặng cho hắn? Vân Thiều Lỗi hoang mang nhìn đối phương, Phượng Du Lâm thấy hắn không hiểu ý mình, y nghiêng đầu nghĩ nghĩ.



Phượng Du Lâm ngồi xuống cạnh Vân Thiều Lỗi, kéo bàn tay hắn, dùng ngón trỏ viết chữ vào lòng bàn tay hắn, Vân Thiều Lỗi nhìn theo ngón tay y đọc chữ:



“Hoa —— nhài, có —— tác —— dụng —— thả —— lỏng —— tinh —— thần…”



Vân Thiều Lỗi ngẩng đầu.



“Ngươi thích hoa từ bao giờ…” Hắn còn chưa hỏi xong, bỗng nhiên nhớ lại sáng hôm nay Phượng Du Lâm vô cớ mất tích, “Chẳng lẽ buổi sáng ngươi chạy tới hậu viện là để hái hoa nhài?”



Phượng Du Lâm thẹn thùng gật đầu.



Vân Thiều Lỗi trong tâm nóng lên, nguyên lai hái hoa cùng mua châm tuyến đều là vì làm túi hương cho hắn?



“Ngươi tại sao lại làm cái này cho ta?”



Phượng Du Lâm lại viết lên lòng bàn tay hắn:



“Ngươi —— mấy —— ngày —— nay —— đều —— ngủ —— không —— ngon ——hương —— hoa —— nhài —— có —— thể —— giúp —— ngươi ——”



Yết hầu Vân Thiều Lỗi bỗng nhiên nghẹn cứng, không nghĩ tới chính mình luôn lãnh đạm với y nhưng y vẫn quan tâm mình như vậy.



Hắn nắm lấy túi hương, cảm kích cười cười.



“Cám ơn ngươi…”



Phượng Du Lâm ngượng ngùng mà lắc đầu, tỏ vẻ không cần cảm tạ.



Hai người trầm mặc ngồi đối diện nhau, không khí tựa hồ có chút xấu hổ.



Phượng Du Lâm chợt nhớ tới cái gì, y lại viết:



“Ngươi hôm nay vì cái gì không có té xỉu?”



Vân Thiều Lỗi biết y là hỏi chuyện quán trà, hắn giải thích:



“Ta vì dẫn dụ đôi phu thê kia ra tay cho nên làm bộ uống trà, trên thực tế thừa dịp các ngươi không chú ý liền nhổ ra.”



Cái miệng nhỏ nhắn của Phượng Du Lâm khẽ nhếch, lộ ra biểu tình “thì ra là thế”.



Thấy y hỏi việc này, Vân Thiều Lỗi cũng có nghi vấn:



“Đúng rồi, vì sao lại ngươi mẫn cảm với đốc dược như thế?”



Phượng Du Lâm trừng mắt nhìn, viết:



“Ta không biết, chỉ là nếu ngửi thấy hương vị kỳ quái thì sẽ đánh hắt xì.”



“Ha ha… Thế sao?” Vân Thiều Lỗi bật cười, nói như vậy, Phượng Du Lâm là “châm thử độc” tự nhiên, xem ra y cũng không vô dụng chút nào.



Hắn ôn nhu vỗ vỗ đầu Phượng Du Lâm, nói:




Phượng Du Lâm biết hắn muốn khai chiến, bàn tay nhỏ bé không tự giác nắm chặt dây cương.



Vân Thiều Lỗi trong ánh sáng hôn ám nhìn thấy có hai người theo dõi bọn họ—— xem ra chính mình phán đoán sai lầm.



Địch nhân chậm rãi tiếp cận, Vân Thiều Lỗi nhìn y phục bọn họ đen kịt từ đầu tới chân, biết đối phương thuộc nhóm người trên lầu ba của tiệm cơm ban ngày.



“Xin hỏi có chuyện gì sao?” Vân Thiều Lỗi mở miệng trước.



“Đem hài tử giao ra đây.” Đối phương trả lời.



Vân Thiều Lỗi cúi đầu nhìn nhìn Phượng Du Lâm —— lần này không phải vì bí tịch?



Hắn lập tức nghĩ tới những địch nhân khả năng sẽ xuất hiện đối phó với Phượng Du Lâm——



“Các ngươi là người của ‘Độc Phiến Môn’?” Hắn thăm dò hỏi, hai nam nhân kia chấn động toàn thân, tựa hồ rất bất ngờ.



“Ta đoán trúng?” Vân Thiều Lỗi khẽ cười.



“Tiểu tử ngươi ánh mắt không tồi.” Hắc y nhân thừa nhận, “Trên giang hồ người có thể liếc mắt một cái liền nhận ra chúng ta không nhiều lắm.”



“Đúng vậy, đợi lâu như thế, các ngươi cũng xuất hiện…”, Vân Thiều Lỗi rút kiếm ra, chuẩn bị quyết một trận sinh tử.



Một người trong hắc y nhân cũng rút kiếm.



“Lâm nhi, nằm xuống.”



Vân Thiều Lỗi mệnh lệnh, Phượng Du Lâm vội vàng cúi người, ôm chặt thân ngựa.



Hắc y nhân kia phi ngựa tiến lên —— keng keng vài tiếng, thắng bại nháy mắt quyết định! Vân Thiều Lỗi huy một đường, kiếm của đối phương chẳng những bay khỏi lòng bàn tay, cả người lẫn ngựa còn té trên mặt đất. Nhưng hắc y nhân còn lại  giảo hoạt lấy cung tiễn nhắm vào Vân Thiều Lỗi, thừa dịp hắn phân tâm trong nháy mắt giương cung bắn!



Vân Thiều Lỗi nhảy lên ngựa tránh được phát này, đối phương liên tục nhắm hắn bắn tên. Vân Thiều Lỗi cong thân thể, hắn mãnh liệt duỗi tay ra —— nắm chắc dây cương phi nhanh tới trước.



Đối phương cả kinh đầu óc nhất thời trống rỗng, Vân Thiều Lỗi tựa như cá chép xoay người nhảy lên, cầm mũi tên phóng về phía hắc y nhân.



“A nha!”



Hắc y nhân bị chính mũi tên mình bắn ra đâm trúng, gã khóc thét ngã nhào xuống ngựa.



Vân Thiều Lỗi thừa dịp bọn chúng ngã ngựa nhanh chóng quay đầu, chạy lên triền núi phía trước.



Bất ngờ không kịp đề phòng, một trận tiếng chim vỗ cánh cùng với một tia bóng đen nghênh diện phóng qua! Vân Thiều Lỗi phản xạ có điều kiện mà nghiêng người —— lồng ngực của hắn bỗng nhiên bị lợi khí thổi qua!



“Cái gì vậy?” Vân Thiều Lỗi nhìn lom lom vết thương trước ngực, hắn ngẩng đầu —— là một con cú mèo, hai mắt phát ra quang mang âm trầm!



Vân Thiều Lỗi tập trung nhìn kỹ, móng vuốt của nó được gắn thêm đao thép sắc bén!



Mặt khác lại có hai hắc y nhân cưỡi ngựa xuất hiện trên sườn núi, con cú mèo bay trở về đậu trên vai một người —— xem ra Vân Thiều Lỗi đoán đúng, theo dõi bọn họ có bốn người, địch nhân thấy hắn dừng lại liền chia làm hai đường, trước sau bọc hậu vây đánh bọn họ.



Lần này không còn đường thoát nữa!



Vân Thiều Lỗi căm giận nghĩ.



Phượng Du Lâm vẫn luôn ghé vào trên lưng ngựa ngẩng đầu, y hoảng hốt băng bó vết thương cho Vân Thiều Lỗi.



Chủ nhân con cú mèo —— một nam nhân cao gầy mở miệng nói:



“Móng vuốt sủng vật của ta có chứa kịch độc, nội trong hai canh giờ nếu không có thuốc giải nội tạng sẽ vỡ tan mà chết…”



Phượng Du Lâm cùng Vân Thiều Lỗi nghe xong trong lòng chợt lạnh.



Hai người vừa rồi bị đánh ngã cũng tiến đến, Vân Thiều Lỗi biết mình không có khả năng lấy một địch bốn, huống hồ Phượng Du Lâm còn ở bên, muốn đồng thời bảo hộ y liền càng khó khăn…



Nam tử cao gầy kia đề xuất điều kiện:



“Ngươi đem đứa nhỏ này giao ra đây, ta liền giải độc cho ngươi.”



Vân Thiều Lỗi lạnh lùng cười.



“Mơ tưởng!”



Hắn cao giọng quát to, đá bụng ngựa hướng rừng cây bên cạnh chạy tới ——



“Đuổi theo!”



Nam tử cao gầy hạ lệnh, đám người cũng giá mã vội chạy theo.