Phượng Vu Cửu Thiên
Chương 1 :
Ngày đăng: 14:27 30/04/20
CHƯƠNG 20
Tác giả: Phong Lộng
Người dịch: Đài Lạc
Hành cung Di Hoà Viên tối đen, ánh lửa chập chờn leo lét, Phượng Minh từ từ ngã xuống nền đất băng giá.
An Tuần ngồi xuống, trong chốc lát, bắt mạch trên cổ tay Phượng Minh, mãi cho đến khi mạch đập lặng hẳn và biến mất mới đặt cổ tay Phượng Minh xuống, rồi đứng lên.
Vương hậu đứng một bên, ánh mắt không một lần đảo qua người Phượng Minh, ngập đầy lệ quang, nhưng thanh âm ôn nhu cứ như quấy rối giấc ngủ an tĩnh, nói khẽ: “Ta vì ngươi, ngay đến cả nhi tử ruột thịt của mình cũng từ bỏ, chẳng còn ai khắp thiên hạ này nhẫn tâm như mẫu thân ta đây. Giờ đây, ngươi cũng nên triệu hồi cả đám mật thám đang khắp nơi cùng chốn đó lại, để tránh sau này có kẻ thừa cơ gây hậu hoạ, tổn hại Tây Lôi.”
Đưa ra mưu kế ấy, thâm tâm nàng vừa đau đớn vừa chua xót, chẳng khác nào chính mình lừa gạt An Tuần đến nơi tử địa. An Tuần đối với nàng tình sâu nghĩa nặng, chính nàng cũng không đành lòng, vậy nên lệ quang nơi mắt kia hiển nhiên cũng vì An Tuần mà tuôn rơi. Phượng Minh bị ép uống độc dược, hiến nhiên đó cũng chỉ là thuốc giả.
An Tuần gật đầu nói: “Không sai, chẳng còn thái tử, còn ai khả dĩ có thể cùng ta tranh giành đoạt vị? Những mật thám được giăng ngoài kia, cũng không cần cắt đặt nữa.” Đương nói, đột nhiên có một thanh âm trầm thấp vang lên, An Tuần từ bên hông rút ra một thanh đao đao sắc bén.
Giữa hành cung Di Hoà Viên vắng vẻ, có tiếng binh khí đặc biệt chói tai vang lên.
Lưỡi đao xuất hiện phản chiếu ánh hàn quang bén ngọt, vương hậu rùng mình, thất kinh nói: “An Tuần ngươi làm cái gì vậy?”
“Lâu Lan, ta thật thất lễ vì đã không tin nàng.” An Tuần tay cầm thanh đao, nhưng âm điệu nói ra lại đặc biệt ôn nhu, khẽ cười với vương hậu nói: “Chẳng qua bí dược của Tây Lôi vương gia luôn có vô vàn chỗ huyền diệu, trong đó khó đảm bảo không từng có một thứ kỳ dược giả chết. Hắn cứ như vầy, ta trong tâm cuối cùng vẫn có chút bất an, nếu không dứt điểm một nhát trên người hắn, ta thật không dám đảm bảo thái tử sẽ không chết mà phục sinh. Chỉ như thế này ta mới có thể an tâm nắm lấy thẻ bài trên tay nàng.”
Dung vương đối với sự an nguy của Phượng Minh muôn ngàn lần dặn dò, một đao chém xuống, Phượng Minh nào còn đường sống?
Dung vương dao động trong tâm, mềm mỏng nói: “Mẫu hậu ngậm đắng nuốt cay, đều vì nhi tử. Chỉ là, thỉnh mẫu hậu đừng cố tổn hại Phương Minh nữa.”
Đoạn hắn lần lần khuôn mặt Phượng Minh, cảm giác như thân nhiệt đang dần dần trở lại, dễ nhận thấy dược hiệu đã bắt đầu tan đi, nhìn vào mắt vương hậu, hắn tha thiết nói: “Mẫu hậu nếu đã vì Dung Điềm mà lo nghĩ, thỉnh người hãy đối đãi Phượng Minh như nhi thần. Ta… Chúng ta…” Hắn cau mày, thở dài một tiếng, nhưng không hề nói gì nữa.
Rồi trước mặt vương hậu nhất cung, hắn bế Phượng Minh trên tay ngang nhiên đi khỏi.
Vương hậu nhìn theo dáng lưng kiên nghị của Dung Vương, chợt thấy chân mình như nhũn ra, nàng ngồi bệt xuống đất.
Cúi đầu bất lực, khi thấy sự thật hiển hiện trước mắt rõ ràng rằng An Tuần đã chết mà không nhắm mắt, nhất thời lệ lại tuôn rơi không ngừng.
“Ta không hề muốn thế này, người vì sao cứ nhất định phải trở về đây, để cùng nhi tử của ta tranh đoạt chứ?” Nàng run rẩy đưa những ngón tay ngọc ngà của mình vuốt ve lên khuôn mặt vẫn giữ vẻ khôi ngô của An Tuần, vương hậu khóc ròng mà nói: “Thiên hạ phụ mẫu đích tâm, người chẳng lẽ còn không hay? Ta thân là Tây Lôi vương hậu, làm thế nào có thể để Tây Lôi bị ngoại xâm? An Tuần à, người vẫn cứ hữu dũng vô mưu như ngày ấy, đủ loại phục binh mật thám người để lại như vầy, hỏi ta làm sao mà chỉnh đốn thu dọn được hết đây?”
An Tuần dù đã vong mạng, nhưng mắt vẫn ẩn chứa một ánh tuyệt vọng lẩn khuất.
Cái buốt giá vắng lặng nơi hành cung Di Hoà Viên này như vang vọng một cách yếu ớt cái thanh âm chân tình nơi thẳm sâu trong lòng của vương hậu.
“Người tuy rằng không đạt được vương vị, nhưng trái tim ta, lại vĩnh viễn là của người…”
Tiếng khóc thưa thớt vọng vang, con mắt An Tuần đang mở trừng trừng, rốt cuộc cũng chầm chậm khép lại dưới cái vuốt nhẹ nhàng từ bàn tay trắng thuần như ngọc của Vương hậu.
Phồn giai vương phu, chết bất đắc kỳ tử giữa vương cung Tây Lôi, tin tức ấy nhanh chóng lan truyền tới Phồn giai, ngay tức khắp cả đất nước dậy lên lời xì xào bàn tán không ngớt.
Biên cảnh Tây Lôi, đại nạn tới gần rồi.