Phượng Vu Cửu Thiên

Chương 1 :

Ngày đăng: 14:27 30/04/20


CHƯƠNG 21



Tác giả: Phong Lộng



Người dịch: Đài Lạc



Giả tử dược gây thương tổn với thân thể nặng nề, tuy mạch Phượng Minh lúc này đã dần hồi phục, nhưng vẫn miên man mê mệt mấy ngày liên tiếp. Thế cục Tây Lôi rối ren bất ổn, Phồn Giai vương thất đã lên tiếng đòi báo thù, trong triều quần thần nhao nhao phản đối, chống biến loạn.



May thay công phu đối ngoại che giấu của Dung Vương rất điêu luyện, nên trăm sự trong triều đều được xử lý đích đáng.



Đủ loại sự việc cứ nối nhau diễn ra, vậy mà Phượng Minh vẫn cứ mê mệt say ngủ không hay biết gì.



Sau giờ ngọ, trung cung lại tiếp tục duy trì kéo dài cái bầu không khí tĩnh lặng suốt mấy ngày gần đây.



Ngay giữa đại sàng một thân ảnh được an trí ổn thoả vẫn đương bị ánh nhìn của mọi người theo dõi sát sao. Trong ấy, ánh mắt nôn nóng tha thiết nhất, hiển nhiên đến từ Dung Vương.



“…Ừhm..” Đột nhiên, đôi môi tái vốn khép chặt chợt bật ra một thanh âm nhè nhẹ. Trên gương mặt say ngủ hiển hiện một nét phớt hồng bất thường, thảng như dự đoán cậu đã gần tỉnh lại.



Tim mọi người, lập tức như căng ra, tất cả đều cùng nín thở chờ đợi.



Hàng mi rậm dài, khe khẽ rung rung rồi dưới ánh mắt kỳ vọng của tất cả, nó đột nhiên lay động. Một hồi sau, thình linh mở ra.



Đôi mắt đen lay láy ấy sau nhiều ngày khép chặt, đã thốt nhiên mở ra.



Phượng Minh vừa mở mắt, tất thảy mọi người trong thái tử điện nhất loạt nhốn nháo đứng dậy.
Dung Vương hiểu rõ kẻ này ham thích y học như tính mệnh, những thảo dược càng hiếm quý khó có được càng được hắn coi như bảo bối cục cưng, nhẹ gật đầu: “Tốt, đi sớm về sớm. Thảo dược để thái tử phục hồi, không được phép sai sót.”



“Tạ ơn Thái tử, tạ ơn Dung Vương!” Tinh thần Hạ quản phấn chấn, khom người hành lễ, mặt lộ nét cười vội vã chuồn đi.



Cung điện to lớn đến vậy, đã lập tức an tĩnh trở lại. Thu Lam cũng lanh lẹ, hiểu ngay ý Dung Vương muốn một mình cạnh Phượng Minh, vẫy tay ra hiệu các thị nữ tả hữu hai bên, yên lặng thi lễ, rồi cũng nhau rút khỏi thái tử điện, đóng đại môn.



Giữa Thái tử điện, chỉ còn mỗi Phượng Minh cùng Dung Vương.



Cửa đại môn vừa khép, Phượng Minh thấy mình căng thẳng, quay đầu lại, thấy ánh nhìn tha thiết như thiêu đốt của Dung Vương, tựa hồ như tâm và thân đang giằng co để trụ vững.



Ánh mắt ấy, tựa hồ như khiến thân nhiệt cậu hâm hấp như đương sốt.



“Người…” Trong bụng dù có rất nhiều câu hỏi quan trọng muốn thốt ra, nhưng vừa mở miệng, Dung Vương đã đè nén, chậm rãi bao phủ môi Phượng Minh.



Nụ hôn nóng bỏng, thảng như thấy một vòng tay từ từ xiết chặt quanh eo, khiến Phượng Minh ngập chìm trong mùi hương của Dung Vương.



“Ngươi thật là yêu tinh hại người mà” Dung Vương vẫn vừa như khe khẽ vân vê làn môi, vừa như đem hết những lo âu mấy ngày đằng đẵng qua phát tiết hết cả. “Cư nhiên lại có thể ngủ một giấc mê mệt bảy ngày trời.”



“Ngươi… ngươi mới là kẻ hại người…” Dường như luận bàn về oan ức, Phượng Minh mới nhận thấy mình càng lúc càng tủi thân.



Không cần hỏi cũng biết nhất định chính Dung Vương đã bí mật lôi cậu vào mà tính toán chiêu bài ấy, hơn nữa ngay đến một tiếng dặn dò cũng không đả động đến.



Thế nhưng khi thần hồn đang si mê thuần tuý trong nụ hôn ngọt ngào kia, làm sao khiến cậu mở miệng phản bác lại được đây?