Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu

Chương 131 :

Ngày đăng: 14:25 30/04/20


Từ Đình Hòa ngồi xuống bên cạnh Từ Hàn thị.



Từ Nghi Bằng và Thôi thị ngồi trên ghế dựa lớn sườn đông, Từ Nghi Liên ngồi trên ghế lớn phía tây, ngẩng đầu nhìn Từ Đình Hòa, chờ người đứng đầu một nhà lên tiếng.



Từ Hàn thị lệnh đại nha hoàn Mai Tuyết dâng trà cho Từ Đình Hòa, chờ Mai Tuyết lui ra, bà mở miệng dò hỏi: "Lão gia,nhị côgia được phong vương thật sao?"



Từ Đình Hòa cười không thấy cả mắt: "Đương nhiên là thật !"



Ông ta uống một hớp trà, nhìn về phía Từ Hàn thị: "Phu nhân, lão thái thái biết tin tốt này chưa?"



Từ Hàn thị biết ông ta xưa nay và lão thái thái thân cận, vội vàng giải thích nói: "Thiếp thân vừa biết tin tức, vẫn chưa kịp đibẩm báo lão thái thái!"



Mặt mày Từ Đình Hòa giãn ra, thần thái phấn khởi: "Chúng ta bây giờ phải đi sân Xuân Huy báo tin vui cho lão thái thái!"



Phó Vân Chương có đường tin tức của mình, từ trước đã biết hôm nay có chuyện vui. 



Nhận được tin Phó Dư Sâm theo Vĩnh An đế cáo cho thái miếu, Phó Vân Chương bắt đầu hoảng loạn, đầu tiên sai Phó Đại Lương tự mình đi hỏi thăm, sau khi Phó Đại Lương đi, ông lại phái nam hầu thiếp thân Phó Nhị Thập Nhất đi tìm hiểu tin tức.



Phó Đại Lương nhanh chóng mang về tin tức Phó Dư Sâm được phong Thanh thân vương.



Dù Phó Vân Chương bình tĩnh tự tin, lúc này cũng vui vẻ mở cờ trong bụng, nói ngay: "Việc này nên uống cạn một chén lớn!"



Phó Đại Lương mang theo người hầu hạ chính viện thư phòng cùng nhau hành lễ chúc mừng Phó Vân Chương: "Chúc mừng Quốc Công Gia! Chúc mừng Thanh vương gia!"



một tiếng chúc mừng này kéo lý trí của Phó Vân Chương—— về sau A Sâm là con Vĩnh An đế, trên danh nghĩa không phải con mình ; A Sâm là Thanh thân vương, tương lai sẽ là hoàng đế Đại Lương, mà bản thân cho đến chết cũng chỉ là Định Quốc Công!



Nghĩ đến đây, trong lòng Phó Vân Chương khổ sở, mệt mỏi phất phất tay: "Các ngươi lui ra hết đi!"



Tất cả mọi người lui xuống, trong thư phòng chỉ còn lại Phó Vân Chương và Phó Đại Lương.



Phó Đại Lương từ nhỏ hầu hạ Phó Vân Chương, đoán được tâm tư của ông, khuyên giải nói "Quốc Công Gia, chuyện công tử thành con nối dõi của thánh thượng, chẳng phải ngài vẫn tìm cách sao?"



Phó Vân Chương thở dài một hơi, không nói gì. Nhân gian chuyện thường không được như ý, có kết quả này, coi như mong muốn của ông được đền bù!



Mặt trời chiều ngã về tây, nắng chiều rực rỡ tạo nên màn lụa mỏng màu vàng, mang theo ý thơ mông lung.



Từ Xán Xán rốt cục nhàn rỗi, cả người có một loại thoải mái, nàng cầm một quyển 《 lý nghĩa sơn tập 》, nằm trên ghế nằm Bích Vân đặt trong phòng, im lặng xem.



Ánh nắng xuyên thấu qua cửa màn trúc, ấn từng dấu vết nhè nhẹ lên mặt Từ Xán Xán, làm khuôn mặt chăm chú của nàng tĩnh lặng mà ấm áp.



Chu Nhan đứng bên cạnh nhìn, đi pha một bình trà xanh đặt trên bàn, chuẩn bị cho Từ Xán Xán khi khát thì có thể uống.



Từ Xán Xán đang đọc sách, lại đột ngột ngửi thấy mùi thơm nồng đậm của hoa hồng. Nàng ngẩng đầu vừa thấy Bích Vân xốc lên màn trúc, cầm theo một rổ hoa đến, trong rổ hoa đầy những đóa hoa hồng nở rộ hoặc nụ hoa chớm nở, có đỏ thẫm, tímđỏ, màu hồng, màu trắng và các loại sâu cạn bất đồng màu vàng, nhìn qua đẹp không sao tả xiết, ngửi mùi thơm nức mũi.



Chu Nhan thấy nàng cắt nhiều hoa hồng như vậy, liền cười hỏi: "Ngươi cắt nhiều hoa hồng như vậy làm gì vậy?" 



Bích Vân đưa giỏ hoa lên mũi ngửi ngửi, vẻ mặt say mê: "Hoa hồng nở đẹp như vậy, rất xứng với bình hoa bích sứ họa đêm trung thu của thiếu phu nhân, ta liền cắt một ít cắm vào! Hơn nữa, y phục ngày mai thiếu phu nhân mặc đã chọn xong rồi, ta muốn dùng hương hoa hồng đến xông cho thơm!"



Nàng đặt giỏ hoa xuống bàn, cười hì hì vặn ngón tay: "Bên ngoài là áo dài trắng thêu hoa hồng, sau đó là áo ngắn đỏ thẫm thêu cánh hoa hồng và trung ycổ chéo Bạch Lăng, váy dài trắng thêu hoa Tường Vi, hoàn toàn thích hợp với hoa hồn,hôm nay ta hun cả ngày, ngày mai quần áo sẽ thơm ngát!"



Bích Vân bước tới trước giỏ cẩn thận chọn lựa, cuối cùng chọn ra một bông hoa hồng xinh đẹp nhất, đi tới nhẹ nhàng cắmtrên búi tóc của Từ Xán Xán. 
Từ Xán Xán nghe xong lời của hắn, con ngươi đen láy chuyển động: "Nha, đến lúc đó thiếp cũng phải làm ra vẻ của mộtThanh vương phi!"



"Tùy nàng!" Mắt phượng Phó Dư Sâm mang theo ý cười, "Cho dù giết người đáng ghét, cũng không quan hệ, có ta ở đây!"



Từ Xán Xán mở cờ trong bụng, thấy Chu Nhan và Bích Vân đang vội vàng thu dọn chén trên bàn, đi tới ngồi bên cạnhPhó Dư Sâm trên tháp, nói nhỏ bên tai hắn: "Đêm qua chàng mệt muốn chết phải không?"



Mặt Phó Dư Sâm lại đỏ.



Lúc ấy hắn mệt đến nỗi mắt mở không ra, nhưng giống như khi nhạc phụ còn không phải nhạc phụ của hắn nói—— hắn là gặp may giải trừ lấy thân thể thư giản!



Phó Dư Sâm đột nhiên nghiêng mặt, khẽ hôn lên môi Từ Xán Xán một cái, thấp giọng nói: "Nếu không tối nay lại thử mộtlần?"



Lần này đến phiên Từ Xán Xán đỏ mặt, nàng ngã người về phía sau, kéo dài khoảng cách với Phó Dư Sâm, ánh mắt long lanh: "Sắc lang!"



Phó Dư Sâm cảm thấy bản thân suốt đời giữ mình trong sạch, lần đầu tiên bị người khác gọi "Sắc lang", nhất thời có chút buồn cười, nhân tiện nói: "Đợi đến đêm, ta sẽ cho nàng thấy cái gì gọi là sắc lang!"



Từ Xán Xán cười đến càng sáng lạn: "Ai u, thiếp chờ nha!"



Phó Dư Sâm và Từ Xán Xán hai người đùa giỡn nhau, lấy buồn nôn làm thú vị, vẻ mặt Chu Nhan trầm tĩnh dọn dẹp, Bích Vân hơi buồn cười, khóe môi nhếch lên mỉm cười.



Hai người dùng khay bưng chén bàn ra ngoài thì có hai tiểu nha hoàn bưng tới bưng đến phòng bếp.



Bích Vân và Chu Nhan hai người rửa tay rồi quay trở lại, đứng bên ngoài nhà chínhchờ gọi vào.



Từ Xán Xán nhìn đồng hồ bên cạnh, phát hiện đã qua giờ thìn, vội hỏi Phó Dư Sâm: "Khi nào thì chúng ta đi cầu Quốc Công Gia thả Phó phu nhân ra?"



Phó Dư Sâm cười khẽ: "Chờ chúng tỷ tỷ đến cầu ta rồi nói sau!"



Từ Xán Xán biết hắn tâm tư nhiều, cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: "Vậy chàng trước đi tản bộ với thiếpđi!"



Phó Dư Sâm đáp ứng, nắm tay Từ Xán Xán đi hậu viện.



đi trên con đường nhỏ trong rừng, Phó Dư Sâm đột nhiên mở miệng hỏi Từ Xán Xán: "Quan gia Viết trên tấm biển hàn viên "Thanh thân vương phủ", chúng ta về sau chuyển qua đó, nàng có ý kiến gì không?"



Từ Xán Xán nghe vậy mừng rỡ, ngửa đầu nhìn Phó Dư Sâm: "Thiếpmuốn một sân đủ loại cây lê, đến mùa xuân hoa lê trắng nở đầy sân!"



Phó Dư Sâm khẽ vuốt cằm, ghi tạc trong lòng, lại hỏi: "Còn có gì nữa không?"



Từ Xán Xán nghĩ nghĩ, lại nói: "Thiếp muốn ở cùng một chỗ với chàng!" Đêm qua, nàng nghe Lý ma ma nói phu thê nhà quyền quý phải ở tách ra, trong cung đế hậu lại mỗi người ở một cung, mấy ngày không gặp cũng là chuyện thường tình.



Nàng vừa nghĩ đến tương lai khi vào cung không được cùng ở một chỗ với Phó Dư Sâm, trong lòng khó chịu.



Phó Dư Sâm đưa tay nhéo nhéo lỗ tai của nàng, ôn nhu nói: "Cho dù chuyển vào cung, hai người chúng ta cũng không ở xa nhau!"



"thật sao?" Từ Xán Xán vừa mừng vừa sợ, ánh mắt long lanh trông mong nhìn Phó Dư Sâm.



Phó Dư Sâm gật đầu. Tuy rằng dựa theo quy củ, tẩm cung của đế hậu phải tách ra, nhưng cho tới bây giờ hắn không nghĩ đến bản thân sẽ xa Từ Xán Xán.



Ánh mắt Từ Xán Xán ươn ướt, nhào vào lòng Phó Dư Sâm, mặt chôn trước ngực Phó Dư Sâm cọ xát trong chốc lát —— nàng cảm thấy cho tới bây giờ mới là thời khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời của nàng!