Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu

Chương 133 :

Ngày đăng: 14:25 30/04/20


Phó Dương mang theo thị vệ đứng bên ngoài cửa Lô Tuyết Am, nghe động tĩnh bên trong liền phất phất tay, làm ra bát thủ thế.



Tám thị vệ nhanh chóng tập trung đến bên cạnh hắn, theo hắn vọt vào đại môn Lô Tuyết Am. Gã sai vặt Tảo Diệp cũng chạy theo vào.



Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Phó Dương lập tức bình tĩnh lại, hắn nghĩ đến Thái Y viện viện phán Phong Địch hôm nay cũng đến Quốc Công phủ tham gia yến hội, lập tức dặn dò Bích Vân: "Ngươi ôm thiếu phu nhân đến tiền viện thư phòng của công tử, bây giờ ta phải đi tìm công tử và đại phu!" Nếu về nội viện, khoảng cách quá xa.



Sắc mặt Bích Vân tái nhợt, nghe vậy ôm Từ Xán Xán chạy ra ngoài.



Chu Nhan cũng muốn đi theo, nhưng nhìn đến ba người Từ Hàn thị, Thôi thị và Từ Nghi Liên đứng bên cạnh, đành phải ngừng bước.



Phó Dương lập tức phân Phó gã sai vặt Tảo Diệp đi theo mình: "Ngươi chạy thật nhanh để công tử dẫn Phong viện phán đến đây!"



Tảo Diệp đáp, chạy nhanh như chớp.



Phó Dương lúc này đã hoàn toàn bình tĩnh lại, trước hạ lệnh với một thị vệ: "Ngươi đi kêu các huynh đệ bao vây Lô Tuyết Am,một người cũng không bỏ sót!"



Thị vệ chắp tay đáp "Vâng", nhanh chóng lui xuống.



Phó Dương xoay người nhìn Chu Nhan đang chế trụ Hồ Hi châu, trầm giọng nói: "Trói tiện phụ này lại, nhốt trong phòng gác cổng!"



Hai thị vệ bước lên bắt Hồ Hi Châu trong tay Chu Nhan, kéo ả vào phòng gác cổng, sau đó đuổi người gác cổng bên trong ra, hai người một trong một ngoài canh giữ.



Chu Nhan nhìn Phó Dương giải quyết mau lẹ, rất nhanh khống chế được kết cục, quả thực có thể xưng là sát phạt quyết đoán, không khỏi sinh lòng bội phục. Trong những gã sai vặt bên cạnh công tử, Phó Dương không bằng Phó Liễu cơ trí linh hoạt, không bằng Phó Tùng khôn khéo giỏi giang, cũng không như Phó Quế ngay thẳng thật thà, nhưng đến hôm nay, Chu Nhan mới hiểu vì sao công tử đưa Phó Dương cho thiếu phu nhân làm quản gia —— Phó Dương gặp chuyện bình tĩnh khôngloạn, đây là chỗ hơn mọi người của hắn!



Nàng nhanh chóng bình tĩnh lại, làm lễ với mấy người Từ Hàn thị sắc mặt sững sờ đứng bên cạnh, dẫn các nàng đến Trúc Thanh viện.



Ra bên ngoài, Chu Nhan mới phát hiện thị vệ võ trang hạng nặng của thiếu phu nhân bao vây Lô Tuyết Am. Nàng thấy tình cảnh này, nghĩ đến thương thế của thiếu phu nhân, trong lòng giống như bị đao cắt, hai tay hơi run rẩy.



Ngoại viện đại phòng khách và thu diễm trai yến của phủ Quốc Công mở tám bữa tiệc, khách quý chật nhà.



Trong đại phòng khách toàn bộ đều là thân tín và bạn tri kỉ của Phó Vân Chương hoặc là của Phó Dư Sâm, ví dụ như binh bộ thượng thư Sướng Tử anh, ngự sử Cận Vĩ Hoán, Lại bộ thị lang Từ Đình Hòa.



Khách ngồi trong Thu diễm trạch là bằng hữu của Quốc Công phủ, ví dụ như bảy bị con rể của Phó Vân Chương và phần đông ngoại tôn.



Lúc Tảo Diệp đi vào đại phòng khách, Phó Dư Sâm cũng không có ở đây, mà ở trong thư phòng mật của Phó Vân Chương gặp Từ Đình cùng với Phong Địch.



Thư phòng mật vị trí bí mật, trước sau cửa sổ đều được cây cối bao quanh, râm mát mà u tĩnh, thích hợp cho việc đàm phán những chuyện bí mật.



Trong hương trà lượn lờ, Phó Dư Sâm, Từ Đình Hòa và Phong Địch cách cái bàn cây tử đàn, ngồi trên ghế La Hán, đang cẩn thận mật đàm.



Phó Dư Sâm rũ mắt xuống không lên tiếng, Từ Đình Hòa thay hắn thao thao bất tuyệt thuyết phục Phong Địch. đang bàn luận sôi nổi, Thĩnh Vũ canh giữ bên ngoài gõ cửa bẩm báo: "Công tử, Tảo Diệp báo lại, thiếu phu nhân... Thiếu phu nhân bị thương!"



Phó Dư Sâm nghe xong trái tim đập thình thịch, không cần nghĩ ngợi lập tức đứng dậy, chắp tay nói với Phong Địch: "Thế thúc mời theo ta đi thăm hỏi tiện nội!"



Phong Địch tất nhiên đồng ý, Từ Đình Hòa cũng đứng lên.



Phó Dư Sâm đi trước, Phong Địch gọi mấy gã sai vặt lấy hòm thuốc, cùng với Từ Đình Hòa ra ngoài từ cửa sau.



Thính Vũ, Quan Tuyết và thị vệ bảo vệ Phó Dư Sâm cũng đi theo.



Phó Dư Sâm đi quá nhanh, Tảo Diệp đành phải vừa chạy vừa bẩm báo: "Bây giờ Thiếu phu nhân đang ở ngoại viện thư phòng của ngài. Trong viện Phu nhân có một con dâu —— hình như là con dâu của PhóCửu Quý Vĩnh Hừ Gia —— đụng thiếu phu nhân ngã, thiếu phu nhân chảy rất nhiều máu..."



Nghe Tảo Diệp nói xong, đầu óc Phó Dư Sâm vang ong ong, hai tay dấu trong ống tay áo Tố La gắt gao nắm thành quyền, hai đùi cũng hơi phát run, cố nén, bước nhanh vừa hỏi Tảo Diệp: " Cuối cùng Thiếu phu nhân ra làm sao?"



Tuổi Tảo Diệp quá nhỏ, cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ nói là trên áo và váy của thiếu phu nhân dính rất nhiều máu.



Phó Dư Sâm càng nghe càng gấp, cuối cùng chạy nhanh tới.



Phong Địch và Từ Đình Hòa gặp chuyện quá khẩn cấp, cũng chạy theo Phó Dư Sâm.



Từ Xán Xán nằm trên tháp sau bình phong ở trong thư phòng của Phó Dư Sâm, bụng quá đau làm nàng tỉnh dậy.


Vẻ mặt thị vệ âm ngoan, giơ đao nhắm ngay ngón tay của Hồ Hi Châu đang thét chói tai chém xuống.



Hồ Hi châu muốn rách cả mí mắt, liều mạng giãy dụa, nhưng lại không mảy may cử động, chỉ có thể thét gào đau nhức kéo tới.



Thị vệ giơ tay chém xuống,ngón tay phải Hồ Hi Châu rơi xuống, máu tươi nối liền nhau chảy xuống, nhanh chóng tụ thànhmột vũng.



Các nữ nhân đứng xem đều hét rầm lên.



Phó Dư Sâm mỉm cười nhìn Hồ Hi Châu đau đến nỗi cổ nổi gân xanh, ôn nhu hỏi: "Ai sai ngươi? Nha, không nói, vậy cắt cái bên phải kia đi!"



Hồ Hi châu một bên hí một bên cầu xin tha thứ: "Ta nói... Ta nói..."



Thân mình Phó tam cô nương lung lay sắp đổ —— Phó Dư Sâm không phải người, là tên ác quỷ!



Hồ Hi Châu đứt quãng "Là... Là tam... Tam cô nương..." theo lời khai, Phó tam cô nương choáng váng té trên mặt đất.



Sáu vị Phó cô nương còn lại thấy sự tình phát triển đến tình trạng này, thế nhưng đều thở dài nhẹ nhõm một hơi —— khôngphải các nàng không có tình cảm tỷ muội, mà là Phó Dư Sâm thật sự quá đáng sợ!



Nhìn Hồ Hi châu và Phó tam cô nương đã ngất xỉu, Phó Dư Sâm mỉm cười, nụ cười đẹp như ánh trăng long lanh: "Ngất xỉu?một người dùng rượu trắng đau tỉnh, một người cắt mũi đau tỉnh!"



Phó tam cô nương tỉnh lại trong cơn đau nhức —— nàng muốn dùng tay sờ cái mũi đau nhức của mình, lại phát hiện bản thân và Hồ Hi Châu song song buộc cùng một chỗ.



Phó Dư Sâm cầm đao bước lên, nhìn thị vệ tuấn tú liếc mắt một cái: "Ngươi lăng trì ả kia, ta lăng trì ả này!"



Lại nhìn thị vệ đứng bên cạnh: "Nếu ngất xỉu thì mặc kệ dùng biện pháp gì, làm hai ả tỉnh lại!"



Chúng nữ quyến vốn dĩ lung lay sắp đổ, nhìn thấy Phó Dư Sâm cắt lỗ tai Phó tam cô nương trong nháy mắt, tất cả đều ngã xuống.



trên mặt Phó Dư Sâm mỉm cười, nghe phụ thân Phó Vân Chương rít gào ngoài cửa, thoải mái cắt từng lát thịt trên người tam tỷ của hắn.



Bên ngoài Phó Vân Chương đã sai người phá cửa.



Trong tiếng đánh thật lớn, Phó Dư Sâm quay đầu nhìn một chút, mỉm cười hai tay giơ tuyết đao lên, dùng sức chém xuống.



Người Phó tam cô nương chia làm hai, nhưng vẫn cong vẹo treo trên giá.



Thị vệ Tuấn tú thấy thế, lấy tuyết đao của thị vệ bên cạnh, bắt chước Phó Dư Sâm dùng sức chém xuống.



Hồ Hi Châu đau đớn vừa mới tỉnh lại thì ngay lập tức hai mắt hoàn toàn tách ra.



Rốt cuộc cửa bị phá ra, Phó Vân Chương bước nhanh vào, ngơ ngác nhìn máu chảy đầy sân, cuối cùng thấy tam nữ nhi bị chém thành hai, "Gào" một tiếng nhào tới.



Phó Dư Sâm mỉm cười hỏi thị vệ tuấn tú: "Ngươi tên gì?"



Thị vệ tuấn tú vội vàng chắp tay nói: "Bẩm vương gia, thuộc hạ họ Hàn tên Thủy.



Phó Dư Sâm thưởng thức nhìn hắn: "Về sau ngươi chính là đội trưởng đội thị vệ vương phi!" hiện tại trước tiên nhận lệnh, sau đó để Phó Tùng điều tra Hàn Thủy lại chi tiết.



Phó Dư Sâm dẫn theo bọn thị vệ nghênh ngang mà đi.



Lúc Từ Xán Xán tỉnh lại, phát hiện mình đã trở về phòng ngủ, mà Phó Dư Sâm đang nằm bên cạnh nàng, mắt phượng khônghề chớp mắt nhìn nàng chằm chằm.



Bụng còn đau đớn, nhưng không đau dữ dội như trước.



Từ Xán Xán đưa tay sờ sờ quai hàm, cảm thấy trong cổ họng tê tê, giống như nhét vào một cây bông, cực kỳ khó chịu.



Phó Dư Sâm xoay người hôn lên mặt Từ Xán Xán một cái, thấp giọng hỏi nói: "Khỏe chưa?"



Từ Xán Xán không trả lời, mà chỉ nhìn hắn, thanh âm lúc có lúc không: "Thiếp sẩy thai? Sau này còn mang thai đượckhông?"



Khuôn mặt tươi cười của Phó Dư Sâm lập tức cứng lại.