Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu

Chương 164 :

Ngày đăng: 14:25 30/04/20


Mắt Phó Dư Sâm nhắm chặt, nhìn như đang ngủ, lông mi thật dài lại có chút run run.



Mãi cho đến Lương Khánh Hạ chờ sốt ruột, hắn mới mở miệng nói: "Dĩ chiến dưỡng chiến."



"Dĩ chiến dưỡng chiến..." Lương Khánh Hạ nhìn Phó Dư Sâm trong hơi nước lượn lờ, lâm vào suy tư.



Giọng Phó Dư Sâm lại vang lên: "Phải lấy hết tất cả những gì có thể, lấy không đượcthì phá hủy! Dùng sức mạnh của cả Tháp Khắc Khắc, để duy trì tiến công của chúng ta!"



Lương Khánh Hạ sợ hãi mà kinh hoảng, khom mình hành lễ: "Vẫn là Phó soái cao minh!"



Phó Dư Sâm mở to mắt, nhìn Thính Vũ đang cầm khăn chuẩn bị lau mồ hôi cho hắn: "Truyền anh Hòa, Tần Ngọc Thuận và Tiết anh lập tức tới gặp ta!"



Sau khi trị liệu chấm dứt, Phó Dư Sâm mới bước ra lồng hấp, nhanh chóng lấy khăn tay bưng kín miệng, ho khan kịch liệt.



Từ Thuận Hòa bước tới, nhận khăn trong tay hắn —— máu đen nhuộm cả khăn lụa màu trắng.



Phó Dư Sâm nhìn Từ Thuận Hòa, mắt phượng hiếm khi lộ vẻ sợ hãi —— hắn nhớ tới Từ Xán Xán còn đang ở biệt trang Lạc Dương chờ mình đến đón.



Từ Thuận Hòa cẩn thận quan sát khăn trong tay, vẻ mặt ngưng trọng, cuối cùng nói: "Để ta nhìn nhìn lại đi!"



Thân thể Phó Dư Sâm đình trệ, chắp tay hành lễ với nhạc phụ, xoay người đi nhanh vào nội trướng.



Lúc anh Hòa và Tần Ngọc Thuận đi vào, Phó Dư Sâm đã tắm thay y phục đi ra.



Phía ngoài hắn mặc áo choàng Thâm Lam, đai lưng buộc lỏng, trong vạt áo lộ ra chút ti áo Tố La trắng, sắc mặt trắng bệch, nhìn có vẻ suy sụp.



anh Hòa, Tần Ngọc Thuận và Tiết anh vội vàng hành lễ.



Sau khi hành lễ, anh Hòa liếc mắt Phó Dư Sâm dò xét một cái, thấy sắc mặt hắn tái nhợt Như Ngọc, nổi bật lên lông mày và lông mi càng đen và môi càng hồng, giống như vẻ đẹp ngắn ngủi của cảnh sắc mùa xuân, trong lòng không khỏi có dự cảmkhông lành, nghĩ nghĩ, hỏi dò: "Đại soái, ngài —— "



Phó Dư Sâm giương mắt nhìn hắn một cái, vẻ mặt lạnh lùng: " Thuyền lớn của các ngươi đỗ ở đâu?"




Vì không biết khi nào Phó Dư Sâm trở về, cho nên Từ Xán Xán cũng sai người làmkhông ít áo mặc mùa xuân mùa hè. Do Phó Dư Sâm luôn luôn muốn thoải mái, nên Từ Xán Xán dặn lấy vải mịn trắng làm nguyên liệu, kiểu dáng cơ bản giống nhau, khôngcó chỗ đặc biệt.



Từ Xán Xán sờ sờ, phát hiện vải hơi cứng, nhìn về phía La ma ma: "Vải dệt sao lại cứng như vậy?"



La ma ma nghe vương phi đặt câu hỏi, cười hồi bẩm nói: "Bẩm vương phi, sau khi quần áo làm xong phải giặt qua một lần, sau đó lên tương, như vậy quần áo sẽ cứng hơn một chút!"



Từ Xán Xán thế này mới gật đầu. Bên trong Phó Dư Sâm còn mặc trung y, áo lót cứngmột chút cũng không thành vấn đề.



Trời dần dần tối.



Phòng ở phía tây thiên viện của Hàn Thủy đèn vẫn sáng, đến đêm khuya vẫn chưa tắt.



Hàn Thủy đứng ở trước cửa sổ sau án thư, nhìn trên án thư đặt một sấp giấy viết thư,một lúc lâu sau cũng không nói gì.



một nam nhân áo đen đứng sau hắn, chờ hắn đáp lời.



Sau một lúc lâu, Hàn Thủy mới nói: "Vương gia bệnh tình đã thực nghiêm trọng?"



Nam nhân áo đen thở dài nói: " Mỗi ngày sáng sớm, vương gia đều hộc máu, thân thể càng ngày càng gầy yếu..."



Hai tay Hàn Thủy giấu trong ống tay nắm chặt, mặt lại không chút thay đổi: "Từ tiên sinh không phải đi theo vương gia sao? Sao lại không trị được bệnh vương gia?"



Nam nhân áo đen nói: "Từ tiên sinh cũng bó tay..."



Hàn Thủy xoay người, mắt mèo đen sau nhìn chằm chằm nam nhân áo đen: "Nhưng vương phi năm nay mới mười sáu tuổi."



trên mặt nam nhân áo đen hiện ra thương cảm: "Vương gia mới mười tám tuổi!"



một lát sau, mặt Hàn Thủy không chút thay đổi nói: "Được. Chỉ cần các ngươi nâng linh cữu trở về, ta lập tức dẫn người hành động!"