Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu

Chương 170 :

Ngày đăng: 14:25 30/04/20


Phó Liễu thấy Phó Dương và Hàn Thủy thì dừng bước, nhìn bọn họ.



Trong tay binh lính của hắn cầm đuốc, ánh lửa cháy rực, chiếu lên mặt Phó Liễu có chút khủng bố.



Phó Liễu còn chưa kịp nói chuyện, Thính Vũ đã vén rèm đại trướng lên đi ra: "Liễu ca, vương gia và vương phi đã ngủ rồi!"



Hàn Thủy ở một bên: "..."



"Ừ." Phó Liễu đưa tay lau mặt, giơ tay đến dưới ánh đuốc xem, phát hiện tay dính máu, có chút ghê tởm, tiện tay lau trên áo choàng bộ giáp.



hắn lại rút huyền đao bên hông ra nhìn nhìn, phát hiện cũng có vết máu đồng dạng, đành phải bỏ vào lại, ngẩng đầu nói: "Ta chém hết người sứ đoàn Tháp Khắc Khắc, giam công chúa bỏ đi lại, Trác Sam bọn họ đều đi bờ tây sông A Nhĩ Tát, ta tạm thời phụ trách an toàn của vương gia và vương phi."



Thính Vũ nhìn thoáng qua Phó Dương và Hàn Thủy đứng một bên: "Có muốn ăn thịt dê nướng hay không?"



hắn vừa nói như vậy, Phó Dương, Phó Liễu và Hàn Thủy đều cảm thấy đói bụng, nhân tiện nói: "thật đúng là đói bụng, thịt dê nướng của ngươi ở đâu?"



Thính Vũ xoay người chui vào lều trại, nhanh chóng cầm giá nướng, than, thịt dê tươi sống và hương liệu muối cái gì đó đi ra: "Chúng ta vừa nướng thịt dê ăn, vừa canh gác đại trướng vương gia, cũng song toàn."



Lúc Từ Xán Xán tỉnh lại, Phó Dư Sâm còn đang ngủ.



một tay nàng sở mặt, nhìn dung nhan khi ngủ của Phó Dư Sâm, phát hiện trên mặthắn giống như có chút huyết sắc, trong lòng thế này mới thả lỏng một chút rồi lặng lẽ xuống giường.



Từ Xán Xán trước bảo Chu Nhan và Bích Vân chuyển đem chậu hoa trong lều đi ra ngoài phơi nắng, lại kêu các nàng đi nấu thuốc cho Phó Dư Sâm, bản thân vội vàng vào tắm rửa rồi đi ra.



Chu Nhan và Bích Vân đã chuẩn bị quần áo và trang sức của nàng xong, thấy Từ Xán Xán đi ra, mở gương bắt đầu hầu hạ nàng.



Từ Xán Xán bước tới trước gương nhìn kĩ da thịt của mình, phát hiện chẳng những đen, mà còn thô ráp, nhân tiện nói: "Đưa cao lê trắng ngọc dung cho ta!"



Chu Nhan tìm hộp cao ngọc dung, vặn nắp đưa cho Từ Xán Xán.



Từ Xán Xán dùng ngón tay thoa cao lê trắng ngọc dung xanh nhạt lên mặt, vỗ nhènhẹ. Cao ngọc dung này là phụ thân trước kia làm cho nàng, có hiệu quả bù nước, còn có nhè nhẹ mùi hoa Lê thơm ngát, cực kỳ dễ ngửi. Ở trên đường vì chạy quá mau, nàng rất ít dùng, hbây giờ gặp Phó Dư Sâm, phải ăn diện cho đẹp.



Chu Nhan đến gần nhìn, cảm thấy tuy vương phi đen, cũng là mỹ nhân đen xinh đẹp, lông mày lông mi trời sinh đen dày tinh xảo, không cần vẽ thêm, liền cười dùng cao vẽ loạn lên môi Từ Xán Xán, nịnh nọt nói: "Vương phi chỉ cần hơi ăn diện, nhất định lại xinh đẹp như trước!"



Sau khi làm chải búi tóc sơ đoạn cho Từ Xán Xán, Chu Nhan chọn một trâm cài minh châu, lại đeo đôi bông tai Minh Nguyệt cho Từ Xán Xán, thế này mới vừa lòng.



Vì bây giờ da Từ Xán Xán hơi đen nên Bích Vân chọn áo hai lớp cổ chéo trắng, vải bồi đế giầy cực nhạt nhẽo xanh nhạt lục mai thêu đường viền và váy dài ngả lục.



Hầu hạ Từ Xán Xán đổi quần áo xong, nàng cẩn thận đánh giá một phen, cười nói: "Bộ quần áo này làm nổi bật ngũ quan tinh xảo vương phi!" Nhất là ánh mắt, nhìn rất long lanh, giống như có thể chảy ra nước.




Phó Dương liền nói ngay: "Đa tạ vương phi!" Tuy mặt hắn không chút thay đổi, nhưng trong lòng đã ghi nhớ phần ân tình này của vương phi, chỉ hạ quyết tâm về sau phải tiếp tục trung thành và tận tâm với vương phi



Sau khi Hàn Thủy và Phó Dương cáo từ, Từ Thuận Hòa cũng đi ra, nói: "Nồi đất trênbàn đầu giường là dược thiện, con hầu hạ hiền tế ăn đi!"



Dứt lời, ông vội vàng rời đi.



Từ Xán Xán thấy thần sắc phụ thân vội vàng, trong lòng có chút buồn bực, vội vào nội trướng.



Hầu hạ Phó Dư Sâm dùng dược thiện xong, Từ Xán Xán mới hậu tri hậu giác nhớ tới công chúa Viên Nguyệt tự xưng là thiếp của Phó Dư Sâm, vội hỏi Phó Dư Sâm: "Phó Dư Sâm, chàng gạt ta nạp thiếp?"



Phó Dư Sâm cảm thấy chột dạ, trên mặt lại biểu hiện thật sự mê hoặc: "không nha! Ta sao có thể nạp thiếp?!"



Từ Xán Xán hoài nghi quan sát thần sắc của hắn.



Phó Dư Sâm rũ mắt xuống, mặc cho Từ Xán Xán đánh giá.



Từ Xán Xán nhìn chằm chằm Phó Dư Sâm, chậm rì rì nói: "Những nữ tử khác, nếu trượng phu có nữ nhân khác, các nàng trở về đánh giết nữ nhân kia; mà thiếp, nếu chàng có nữ nhân khác, thiếp lập tức cắt bỏ tiểu Phó của chàng!"



Phó Dư Sâm cảm thấy phía dưới mình lạnh lẽo, giống như bị Từ Xán Xán cầm lưỡi dao lạnh lẽo phóng tới, cũng bất chấp cái khác: "Nàng biết rõ ràng ta không thể cùng nữ nhân khác..."



Từ Xán Xán nháy mắt một cái, nàng quả thật nhớ tới bệnh không tiện nói ra của Phó Dư Sâm, vì thời gian quá dài nên Từ Xán Xán nghĩ sau thành thân thì Phó Dư Sâm đãtốt hơn, không nghĩ tới hắn còn như thế này...



Nàng nghĩ nghĩ liền nở nụ cười.



Thấy Từ Xán Xán cười đến mức run rẩy hết cả người, Phó Dư Sâm phẫn nộ dời đi tầm mắt —— hắn bình sinh lần đầu tiên cảm thấy may mắn bản thân đối nữ nhân kháckhông cứng rắn dậy nổi.



Đến chạng vạng, Tiết anh dẫn theo quân đội lẻn vào bờ tây sông A Nhĩ Tát, Trác Sam lẻn vào quân Tháp Khắc Khắc đóng ở phía bắc và huynh đệ Ngọc Minh Ngọc Tinh trấn thủ đại bản doanh thuận lợi gặp nhau, trói tân vương Đa Cát của Tháp Khắc Khắc đại thắng trở về.



Phó Dư Sâm quần áo chỉnh tề ngồi ở trên ghế dựa lớn, trước bảo Từ Xán Xán ra ngoài, thế này mới nhìn bọn họ, trầm giọng hạ lệnh: "Phó Liễu đi trước làm thịt công chúa Viên Nguyệt đi!"



Chờ Phó Liễu đi ra ngoài, Phó Dư Sâm tiếp tục phát mệnh lệnh: "Trác Sam, Ngọc Minh, Lan Vân phụ trách vườn không nhà trống từ sông A Nhĩ Tát đến thành Mỹ Lệ."



...



Buổi tối, Từ Xán Xán đang hầu hạ Phó Dư Sâm dùng cơm tối, Phó Dư Sâm đột nhiênnói: "Ngày mai sáng sớm ta dẫn nàng trở về Lương Châu!" hắn suy nghĩ trong lòng còn có một chút không thoải mái, hô hấp cũng hơi dồn dập, nghe lời nhạc phụ rời khỏi cao nguyên Tháp Khắc Khắc.



Từ Xán Xán: "..."