Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu
Chương 169 :
Ngày đăng: 14:25 30/04/20
Từ Xán Xán trước đỡ Phó Dư Sâm ngồi xuống trên ghế dựa lớn, sau đó ngẩng đầu nhìn cửa.
Phó Hòe xốc màn trướng lên, cùng Từ Thuận Hòa vác hòm thuốc phong trần mệt mỏiđi nhanh vào. hắn cũng trở nên vừa đen vừa gầy, thoạt nhìn già đi không ít, khôngcòn anh tuấn tiêu sái như ngày xưa nữa.
Từ Thuận Hòa ngẩng đầu thấy Từ Xán Xán, không khỏi ngây ngẩn cả người: "Xán Xán, Sao con lại ở đây?"
Từ Xán Xán không nhiều lời, vội vàng hỏi: "Phụ thân, người xem bệnh A Sâm..."
nói chuyện, nàng lại đi về phía Phó Dư Sâm: "A Sâm, chàng đừng động, bệnh thành dạng này còn làm lễ gì nữa, phụ thân không thèm để ý đâu!"
Từ Thuận Hòa cũng không nhiều lời, bước qua, đặt hòm thuốc ở trên bàn, nhanh chóng mở ra, lấy bên trong ra một bao giấy dầu.
Ông mở ra bao giấy, bên trong toàn là những viên thuốc màu đen, tỏa ra mùi thuốc nồng nặc.
Từ Thuận Hòa nhìn Từ Xán Xán: "Trước cho hiền tế uống thuốc này vào đi!"
Từ Xán Xán nhìn Phó Dư Sâm, Phó Dư Sâm khẽ gật đầu, Từ Xán Xán hầu hạ Phó Dư Sâm uống thuốc.
Từ Thuận Hòa thế này mới nói: "Ta đi khắp Lương Châu và bộ tộc Tháp Khắc Khắc, rốt cục nghe được từ một lão đại phu ở Lương Châu nói loại bệnh của hiền tế là dịch từ người ở thảo nguyên, dân bản xứ Lương Châu cũng rất ít, ta dùng hồng cảnh thiên, nhân sâm, đảng sâm, mạch môn và ngũ vị dược vật, lại đến Tuyết Sơn ở Tháp Khắc Khắc tìm một loại thảo dược, làm thành viên thuốc này, chắc là có tác dụng!"
Ông nhìn Phó Dư Sâm: "Hiền tế, nếu muốn trị tận gốc loại bệnh này, phải rời thảo nguyên Tháp Khắc Khắc, nơi này rất cao, người đồng bằng như chúng ta không thích ứng tốt!"
Phó Dư Sâm cố gắng xem nhẹ hương vị kỳ quái mà viên thuốc lưu lại, rũ mắt xuống,nói: "Phụ thân, cho ta thời gian một ngày một đêm nghĩ lại!"
hắn nhìn Quan Tuyết, hơi thở mỏng manh: "đi truyền mệnh lệnh của ta, lệnh Phó Liễu dẫn người bao quanh lều trại sứ đoàn Tháp Khắc Khắc, nếu đối phương muốn trốn thoát, giết không cần hỏi!"
Lại nói: "Kêu Ngọc Minh đến đây gặp ta!"
Quan Tuyết đáp "Vâng", chạy nhanh ra ngoài.
không lâu sau, Chu Nhan và Bích Vân vào. Nhìn thấy vương phi ôm vương gia đanghấp hối ngồi trên ghế, các nàng cũng kinh hãi.
Lại qua một lần phát tiết, tất cả lỗ chân lông trên người hắn giống như đều được mở ra, hô hấp đột nhiên trở nên tươi mát thoải mái, tứ chi thư thái.
Từ Xán Xán nhanh chóng cởi áo và váy ra, tháo trâm trên đầu xuống, xốc chăn lên chui vào, thân thể nhỏ gầy ấm áp chui vào lòng Phó Dư Sâm: "Thiếp và chàng cùng nhau ngủ một lúc đi!"
Phó Dư Sâm "Ừ" một tiếng, ôm lấy thân thể giống như lò lửa nhỏ của Từ Xán Xán, hưởng thụ cảm giác thoải mái tiếp xúc da thịt, nhắm hai mắt lại.
Chiến sự tối nay hắn đã chuẩn lâu, chắc sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chỉ để ý ôm nàng dâu kê cao gối mà ngủ.
Hàn Thủy và Phó Dương dàn xếp thị vệ của vương phi ở doanh trướng phía trước, ánh mắt nhìn đại trướng xa xa đèn đuốc sáng trưng, yên lặng nghĩ tâm sự.
Trong lòng Phó Dương đang thấy may mắn: may mắn vương phi kiên trì đến đây, bằng không...
Trong lòng Hàn Thủy lại khó chịu. hắn nghĩ: vương phi và vương gia cửu biệt gặp lại, nhất định thật sự vui mừng!
Lại nghĩ: vương gia bệnh thành như vậy, nhất định sẽ không xằng bậy; vương phi biến thành một hắc nha đầu, vương gia nói không chừng chướng mắt nàng... Như thế chuyện tốt...
hắn lén lút cảm thấy may mắn vương gia bị bệnh.
Gió đêm mang theo mùi cỏ xanh thơi ngát đặc trưng của thảo nguyên thổi tới, thổi tỉnh mộng đẹp của Hàn Thủy.
Sau khi tỉnh táo lại, Hàn Thủy rất xấu hổ: ta sao lại đáng khinh như vậy...
Lúc này, Phó Liễu dẫn theo hai binh lính đi tới, trên mặt tựa hồ còn dính vết máu.
Trong lòng Phó Dương và Hàn Thủy rùng mình, lúc này nghênh đón, ngăn cản Phó Liễu.
Tay phải Hàn Thủy lặng lẽ sờ phi đao bên hông.
Phó Dương mỉm cười: "Phó Liễu, nửa đêm ngươi tới làm gì vậy?"