Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu

Chương 168 :

Ngày đăng: 14:25 30/04/20


Lương Khánh Hạ thấy Phó Dư Sâm không nói lời nào, mặt trầm tư, nghĩ đến lãnh thổ phía đông sông A Nhĩ Tát rộng lớn lấy dễ như trở bàn tay, trong lòng hắn không khỏi có chút vội vàng xao động, nhân tiện nói: "Vương gia, ngài cũng không phải không có thiếp thất, trong Thiên viện Trúc Thanh viện không phải đầy thiếp thất thông phòng của ngài sao? Thêm một công chúa Viên Nguyệt có sao đâu? Hơn nữa, nếu ngài khôngthích công chúa Viên Nguyệt thì có thể nhốt nàng trong nhà cao cửa rộng, ngày thường không gặp mặt nàng—— "



Giọng hắn dần im bặt trong ánh mắt lạnh đến dọa người của Phó Dư Sâm. Từ khi Phó soái bệnh nặng, hắn không tự chủ được có chút nôn nóng.



Tiết anh vốn dĩ đang tiến lên từng bước, đưa tay kéo Lương Khánh Hạ đang gào kêu Phó soái trở về, thấy thế liền rút tay về, ánh mắt lo lắng nhìn Phó Dư Sâm ——linh hồn đại soái dữ dội cường đại, lại bị đặt trong thân thể gầy yếu này, làm hắn thổn thứckhông thôi, cũng càng hận năm đó người khởi xướng Thư phu nhân.



Phó Dư Sâm híp mắt nhìn chằm chằm Lương Khánh Hạ, lạnh lùng nói: "Ngươi lập tức thả tin tức, nói ta đang lo lắng việc này; ngày mai đàm phán, ngươi cùng Hư Dĩ Ủy Xà của Tháp Khắc Khắc, không thừa nhận, cũng không cần phủ nhận việc này, để bên Tháp Khắc Khắc sinh ra hiểu lầm, cho là ta đang lo lắng việc này!" hắn lần này bệnh nặng, cũng kiểm nghiệm tâm tư những người phía dưới, mà Lương Khánh Hạ, khôngthông qua kiểm nghiệm lần này.



Trong lòng hắn yên lặng nghĩ thu thập Lương Khánh Hạ như thế nào, ánh mắt nhìn Tiết anh, "Truyền lệnh các bộ chủ tướng Lan Vân, Trác Sam, Trần Tố, Ngọc Minh, Ngọc Tinh, một canh giờ sau tập hợp ở đây!" hắn muốn tổ chức hội nghị, lập kế hoạch mê hoặc người Tháp Khắc Khắc, sau đó đánh lén bộ tộc Tháp Khắc Khắc lấy phía tây sông A Nhĩ Tát, thừa dịp hắn còn sống, giết hết người Tháp Khắc Khắc, hoàn toàn chiếm giữ Tháp Khắc Khắc.



Sau khi hội nghị quân sự chấm dứt, các tướng lãnh Lan Vân Ngọc Minh đứng ở trong đại trướng, nhìn Phó Dư Sâm trên giường bệnh, trong lòng đều âm thầm hạ quyết tâm: mặc kệ như thế nào, nhất định phải cho đại soái nhìn thấy quốc thổ Tháp Khắc Khắc nhập vào Đại Lương!



Trong mưa dầm liên miên, đoàn người Phó Hòe ngày đêm chạy tới chỗ trú của Phó quân trên thảo nguyên ở bờ sông A Nhĩ Tát.



Đồ Từ Xán Xán đưa tới cho Phó Dư Sâm để trước giường bệnh, Phó Hòe cẩn thận lại bẩm báo cho Phó Dư Sâm.



Nhìn đến ngân phiếu Từ Xán Xán đưa cho Phó Hòe, mặt Phó Dư Sâm trong trẻo nhưng lạnh lùng không khỏi hiện ra một tia mỉm cười —— Từ Xán Xán vẫn đần độn khôngbiết tích góp tiền riêng, nàng như vậy, sao có thể làm cho hắn yên tâm rời đi...



Nụ cười trên mặt hắn lướt qua, rất nhanh lại kịch liệt ho khan.



Phó Hòe không nghĩ tới bản thân chỉ trở về Lạc Dương một chuyến, vương gia liền bệnh thành dạng này, vội hỏi Thính Vũ hầu hạ một bên: "Từ tiên sinh đâu?"



Thính Vũ nhìn Phó Dư Sâm đang ho khan kịch ̣liệt liếc mắt một cái, cắn cắn môi, nói: "Từ tiên sinh đi tìm dược vật cho vương gia, đến nay còn chưa trở về."



Tìm thuốc? Phó Hòe nói ngay: "Từ tiên sinh tìm thuốc ở đâu?"



Thính Vũ nhíu mày nói: "Nghe nói phải đi núi cô Ưng Tuyết."



"Chắc chắn chứ?" Mắt Phó Hòe sáng lên.




Từ Xán Xán ngạo mạn cười, nói: "Đem gian tế vương gia quấy rầy xuống đi!"



Thính Vũ và Phó Xuân nhìn nhau, Phó Xuân lui từng bước, bảo vệ vương phi đứng ở cửa đại trướng, mà Thính Vũ lúc này hất tay mệnh thị vệ đại trướng: "Lôi gian tế tự tiện xong vào đại trướng ám sát vương gia xuống đi!"



Công chúa Viên Nguyệt nghe vậy giận dữ, xoát một cái rút đao thắt lưng ra, cùng hai nữ binh lưng tựa lưng làm ra tư thế phòng hộ.



Từ Xán Xán biết năng lực những người Thính Vũ này, cũng không dây dưa nhiều, trực tiếp nhấc màn trướng bước vào.



Khi nàng nhìn thấy Phó Dư Sâm dựa vào cây cột đứng ở trong đại trướng, ánh mắtTừ Xán Xán lập tức đỏ: "Phó Dư Sâm, chàng làm sao vậy?"



Trước mắt Phó Dư Sâm gầy gò đến mức thoát hình, sắc mặt trắng bệch, lộ ra khuôn mặt đen kịt môi đỏ bừng, mang theo một loại rực rỡ đến nỗi sắp tiêu tán không còn tồn tại nữa...



Trái tim Từ Xán Xán đang nhìn Phó Dư Sâm nháy mắt đình trệ một lát, ngay cả hô hấp cũng khó khăn, chỉ trông mong nhìn Phó Dư Sâm.



Nàng thầm nghĩ ôm Phó Dư Sâm vào trong lòng, bảo vệ hắn yêu thương hắn!



Từ Xán Xán cực kỳ hối hận, nàng hối hận mình không kiên trì đi theo Phó Dư Sâm đến đây, hối hận trễ như vậy mới tới tìm Phó Dư Sâm...



Phó Dư Sâm nhìn mặt Từ Xán Xán bị phơi nắng ngăm đen giống như cô gái tiểu thôn, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cái mũi ê ẩm, tuy biết nam tử hán đại trượng phu đổ máu không đổ lệ nhưng hắn lại cảm thấy cực kỳ ủy khuất, nước mắt chảy xuống.



Môi Từ Xán Xán run nhè nhẹ, hai chân như đổ chì bước từng bước chậm về phía Phó Dư Sâm.



Nàng ôm Phó Dư Sâm vào lòng, dùng thân hình nhỏ nhắn của mình bảo vê hắn, yêuthương hắn.



Từ Xán Xán ôm chặt Phó Dư Sâm, hỏi Quan Tuyết khom mình hành lễ, hạ giọng: "Phụ thân ta đâu? Phụ thân ta đi nơi nào?"



Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, giọng Phó Hòe vọng vào: "Vương gia, Từ tiên sinh đã trở lại!"