Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu

Chương 25 : Nụ hôn đầu tiên

Ngày đăng: 14:23 30/04/20


Ban đầu Từ Xán Xán thấy nam tử kia đùa giỡn Từ Nghi Đồng, lại nhìn thấy Từ

Sâm dẫn người nhiều tới, cũng biết tự lượng sức mình mà không nghĩ cách

cứu viện, nàng định lặng lẽ lui về phía sau để mình không bị phát hiện.

Bích Vân ở sau lưng nàng cũng rất phối hợp, cầm cổ tay nàng, cùng nhau

nhẹ nhàng lui lại. Ai ngờ còn chưa lui đến trong rừng đã bị phát hiện.

Nam tử y phục hoa lệ đoán chừng tuổi cũng không lớn, tuy mũi hơi to

chút, lông mày rậm mắt to cũng coi như đoan chính, nhưng đôi mắt kia lại như dính trên người Từ Xán Xán, làm cho người ta rất chán ghét. Hắn lập tức nhảy xuống ngựa, ném dây cương cho gia đinh, chân dài nhảy qua khe, đi về phía Từ Xán Xán, trong miệng vẫn trêu đùa như trước:



- Tiểu mỹ nhân à, sao lại không chào gia thế hả?



Từ Xán Xán gấp đến mức cả người đổ mồ hôi lạnh, áo đơn màu trắng dán

trên lưng, lạnh lẽo ẩm ướt cực kỳ khó chịu. Nàng cố gắng giữ bình tĩnh,

buông váy xuống, ngẩng đầu nhìn thấy Từ Sâm đã đến, bèn đi nhanh về phía Từ Sâm. Nam tử kia lập tức tiến lên chặn Từ Xán Xán, gia đinh phía sau

hắn cười cổ vũ:



- Gia nhà chúng ta là Tứ công tử của Thư quốc cữu đấy, nếu đi theo gia

của chúng ta, tương lai sẽ được mặc lăng la tơ lụa bất tận, tha hồ kẻ

hầu người hạ để sai khiến nhé!



Từ Xán Xán không để ý tới bọn họ, cúi đầu đi về phía Từ Sâm. Bích Vân ngăn cản người đuổi đến, hành lễ rồi nói:



- Chúng ta là người quý phủ Lại bộ Từ thị lang, xin công tử tự trọng!



Thư công kia nghe vậy cũng hơi do dự, bèn nháy mắt với bọn gia đinh. Nam đinh kia tiến lên chặn Bích Vân lại, còn Thư công tử đuổi theo túm lấy

tay áo của Từ Xán Xán. Ống tay áo của Từ Xán Xán bị kéo lại, y phục mùa

hạ đơn bạc, nàng không dám giãy dụa nữa, bèn nhìn về phía Từ Sâm, lúc

này mới phát hiện Từ Sâm đã che chở Từ Nghi Đồng và Lưu Kim đi về hướng

xe ngựa. Nàng không khỏi ngây ngẩn cả người, nhìn xe ngựa ở phía xa,

thấy cửa xe vẫn đóng kín, lão thái thái và Từ Nghi Liên ngồi trong xe,

căn bản không có ý định đi ra. Nàng cảm thất thật khổ sở, ngược lại lại

sinh ra dũng khí, oán hận trừng mắt với Thư công tử, kéo ống tay áo

tránh né nhưng không tránh thoát, nàng liền cúi đầu cắn vào bàn tay đang túm lấy mình.



Vị này đích thật là Tứ công tử của Thư Quốc cữu, gọi là Thư Uẩn Chi, là

đường đệ của Thư Dân Chi, nhưng bởi vì là đích tôn dòng chính nên ở phủ

Quốc cữu được cưng chiều hơn Thư Dân Chi rất nhiều. Hắn luôn thề là phải lấy một mỹ nhân tuyệt thế làm thê tử, bởi vậy tuy rằng cơ thiếp trong

phòng thành đàn, nhưng vẫn chưa kết hôn. Hắn từ Trịnh Châu quay về biện

kinh, thấy Từ Nghi Đồng chẳng qua là ngứa ngáy tay chân muốn đùa giỡn

chút thôi, không nghĩ tới phía sau Từ Nghi Đồng còn có một tiểu mỹ nhân

xinh đẹp đến thế, mềm mại yêu kiều hơn không biết bao nhiêu lần so với

hắc mỹ nhân lúc trước! Từ Xán Xán hung hăng cắn tay hắn không buông, hắn chịu đau, cảm giác được môi tiểu mỹ nhân mềm mại ôn nhuận, cười cười:



- Tiểu mỹ nhân đứng hàng thứ mấy ở Từ gia? Chờ ta trở về cho người tới cầu hôn!



Từ Sâm bố trí cho chủ tớ Từ Nghi Đồng vào xe ngựa xong, lúc này mới mang theo hai gia đinh chạy tới. Từ Xán Xán đang cắn tay hắn nhất quyết

không buông, đương nhiên không thể trả lời được. Thư tứ lại nhất định
Phó Dư Sâm hình như có điều suy nghĩ, một lát sau mới nói:



- Thánh thượng ban thưởng cho ta một trang viên ngay phía Tây Quan Độ, chúng ta đến đó đi!



Tiết Anh đáp “Vâng”, mang theo Phó Quế đi trước dò đường, Trần An chỉ

huy thân binh cất y phục màu đen vừa được thay ra xong, lúc này mọi

người mới lên ngựa theo Phó Dư Sâm rời đi. Vừa mới bắt đầu bởi vì đường

chật hẹp, hai bên cành lá sum xuê, bọn họ không dám thúc ngựa chạy

nhanh, thẳng đến khi rẽ vào đường lớn, lúc này mọi người mới cỡi ngựa

chạy băng băng.



Bích Vân lo âu nhìn Từ Xán Xán, lại không dám nói gì. Mới vừa rồi nàng

liếc mắt nhìn liền nhận ra người cứu cô nương là công tử, cũng thấy công tử hình như cúi đầu hôn cô nương, bây giờ thấy mắt cô nương ngập nước

gương mặt ửng đỏ, cắn môi suy tư, trong lòng nàng cũng rất lo lắng. Thời điểm gặp chuyện không may, lão thái thái lui ở trong xe không ra mặt,

chỉ sợ khi đến Đông Lâm tự lão nhân gia sẽ bắt đầu thanh toán!



Chẳng mấy chốc đoàn người Từ phủ đã đến Đông Lâm tự. Ngày hôm qua Từ Sâm đã sớm phái gia đinh đến Đông Lâm tự chuẩn bị trước, bởi vậy vừa đến

Đông Lâm tự, phương trượng Lãnh Nguyệt hòa thượng lập tức dẫn một đám

hòa thượng ra nghênh đón, bởi vì tiết trời nóng bức nên trực tiếp sắp

xếp cho người Từ gia vào ngoại viện chuyên để đãi khách. Vì đi đường vất vả, hơn nữa còn bị kinh sợ, lão thái thái, Từ Nghi Liên, Từ Nghi Đồng

và Từ Xán Xán đều vào gian phòng của mình tạm nghỉ trước.



Từ Xán Xán không nghỉ ngơi, nàng phải đi gặp lão thái thái trước, xin

đè ép chuyện hôm nay xuống. Tiểu viện đãi khách này cũng chia thành tiền viện và hậu viện. Từ Sâm mang theo người đánh xe và gia đinh ở tại tiền viện, lão thái thái và ba tỷ muội Từ Xán Xán ở tại hậu viện. Từ Xán Xán mang theo Bích Vân đến trước phòng nơi lão thái thái, lại thấy đại nha

hoàn Hồng Vân đang canh giữ ngoài cửa. Thấy Từ Xán Xán và Bích Vân tới,

Hồng Vân khoát tay áo, thấp giọng nói:



- Lão thái thái đang ở trong phòng nói chuyện với Từ Sâm!



Từ Xán Xán đành phải mang theo Bích Vân đi về trước. Một lát sau, Hồng

Vân lại bưng một đĩa dưa hấu đã cắt thành miếng tới. Ngày thường nàng ta rất xinh đẹp, khóe miệng cong cong, không cười cũng giống đang cười.

Trước tiên nàng ta đặt khay trên bàn, nói:



- Lão thái thái bảo nô tỳ đưa dưa hấu cho cô nương ạ!



Từ Xán Xán vội nói tạ ơn, lại liếc mắt nhìn Bích Vân, Bích Vân bèn lấy

một hà bao kín đáo đưa cho Hồng Vân. Hồng Vân cầm hà bao, mắt cũng cong:



- Vừa rồi lão thái thái lệnh Từ Sâm phải che giấu chuyện hôm nay xuống! Lão thái thái nói nếu ai nói lung tung, trước tiên đánh chết, sau đó

bán mẫu thân, tỷ muội của bọn hắn vào kỹ viện!



Lúc này Từ Xán Xán mới thở phào nhẹ nhõm: Lão thái thái làm việc đúng là gừng càng già càng cay. Xem ra bây giờ sẽ không để cho sự việc kia

truyền đi làm mình mất giá! Trời vừa tối, Từ Đình Hòa đã cưỡi ngựa chạy

tới.