Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu
Chương 24 : Sắc lang
Ngày đăng: 14:23 30/04/20
Trong phòng hơi yên tĩnh, chỉ có chiếc đồng hồ phương Tây ở góc tường phát ra tiếng “Ca ca ca ca“. Phó Dư Sâm ngửa đầu suy nghĩ một chút, nói:
- Bảo Trần An dẫn thêm người đi theo ta, dặn bọn họ phải thay đổi y phục.
Phó Quế đáp “vâng” một tiếng rồi lui xuống chuẩn bị.
Từ khi đến Từ phủ ở biện kinh vào mùa xuân, Từ Xán Xán giống như một con chim nhỏ bị nhốt vào lồng sắt, ngoại trừ lần tham gia yến tiệc mừng
sinh nhật Lục cô nương tại phủ Định Quốc Công, nàng chưa từng ra khỏi Từ phủ, đã sớm cực kỳ buồn bực. Hôm nay có thể đi ra ngoài chơi, mặc dù
chỉ là dâng hương nhưng nàng cũng rất vui vẻ.
Đêm qua nàng cùng Bích Vân và Tiểu Hương thu thập hành lý. Bích Vân làm
việc rất thoả đáng, nhanh chóng thu thập xong y phục, đồ dùng hàng ngày
và đồ trang sức cần thiết khi ra ngoài cho Từ Xán Xán, lại cho một ít
bạc vụn vào mấy chiếc hà bao mà nàng và Tiểu Hương thêu, chuẩn bị thưởng cho người làm khi đến Đông Lâm tự. Từ khi Từ Xán Xán đến Từ phủ đã bắt
đầu có bạc tiêu hàng tháng, đều được ba lượng bạc giống như Từ Nghi Liên và Từ Nghi Đồng, cũng chỉ vừa đủ để nàng khen thưởng cho người làm, còn ngân phiếu nàng mang tới thì để dành khi cần dùng gấp. Bích Vân nhắc
nhở Từ Xán Xán nói:
- Cô nương, còn phải cầm theo một chiếc ô nhưng chúng ta không có. Hay
là nô tỳ đi đến chỗ Tam cô nương hoặc Tứ cô nương mượn một chiếc nhé?
Từ Xán Xán không chút nghĩ ngợi liền nói:
- Đến chỗ Tam cô nương đi!
Từ Nghi Đồng rất xảo quyệt, không mượn của nàng thì tốt hơn. Bích Vân đang muốn rời đi, Từ Xán Xán vội hỏi:
- Bảo Tiểu Hương theo ngươi đi!
Tiểu Hương năm nay mười ba tuổi, nhưng vẫn không quá thông hiểu đạo lí
đối nhân xử thế, lại thích thăm dò, tán gẫu, truyền bá tin tức, Từ Xán
Xán cho rằng phải cho nàng theo Bích Vân học một ít. Lúc này Tiểu Hương
đang không vui vì cô nương đi Đông Lâm tự chỉ mang theo Bích Vân mà
không mang nàng theo, nghe thấy thế thì chậm rì rì đi tới. Từ Xán Xán
liếc mắt nhìn Tiểu Hương, thấy mắt nàng vẫn còn hồng hồng, lại giả vờ
như không biết, nói với Bích Vân:
- Trước hết ngươi dẫn nàng đến sương phòng phía Tây, nói cho nàng nghe lý do vì sao ta không dẫn nàng theo!
Thời gian gần đây, thói xấu của Tiểu Hương rất nhiều, phải cẩn thận dạy
dỗ nàng mới được! Nhưng Từ Xán Xán lười nói nàng, bèn kêu Bích Vân chỉ
bảo cho nàng; nếu như còn không hiệu quả, Từ Xán Xán lại dạy bảo nàng
sau! Cũng không lâu lắm, Bích Vân dẫn Tiểu Hương trở lại từ Liên Hương
ngoài cửa sổ, cũng không để ý tới Nhị cô nương, nàng cũng cúi đầu không
lên tiếng. Vừa mới bắt đầu còn khá tốt, nhưng không bao lâu Từ Nghi Đồng cũng có chút đứng ngồi không yên. Từ Xán Xán đoán được nàng uống nhiều
nước như vậy, sợ là muốn đi ngoài. Nàng cách màn trúc nhìn ra bên ngoài
—— bên ngoài vẫn là rừng rậm mênh mông—— Từ Xán Xán âm thầm thở dài,
không nói chuyện. Từ Nghi Đồng rốt cục không nhịn được nữa, vén màn trúc lên gọi Từ Sâm:
- Từ Sâm, bảo bọn họ dừng một lát!
Từ Sâm thấy mặt Từ Nghi Đồng đỏ bừng, biết nàng muốn đi ngoài, đành phải lệnh xe ngựa dừng lại ở ven đường. Từ Nghi Đồng vừa muốn xuống xe lại
vừa sợ, nàng dứt khoát dùng sức kéo tay của Từ Xán Xán:
- Nhị tỷ tỷ, tỷ đi cùng ta đi!
Từ Xán Xán bị nàng kéo xuống xe, không thể làm gì khác hơn là dẫn theo
Bích Vân cùng Từ Nghi Đồng và Lưu Kim đi đến bên cạnh cánh rừng. Bên
trong rừng cây dương đều là cây bồ công anh, cây ngải và các loại cỏ
dại, Từ Nghi Đồng thật vất vả mới tìm được một khoảng đất trống ngồi xổm xuống. Bởi vì Từ Xán Xán sợ trên đường đi không có nhà cầu nên không
uống ít nước nào, lúc này bèn đứng ngoài trông chừng. Gió thổi qua rừng
cây phát ra tiếng “Ào ào ào ào”, lại xen lẫn tiếng dế mèn kêu trong bụi
cỏ, tiếng chim hót trong rừng cây, toàn bộ khu rừng cũng không phải quá
tĩnh lặng. Sức tưởng tượng của Từ Xán Xán khá phong phú, nhanh chóng
liên tưởng đến rất nhiều thứ dọa người gì đó, khuôn mặt trở lên trắng
bệch. Thật vất vả Từ Nghi Đồng mới giải quyết xong, Từ Xán Xán kéo tay
Bích Vân định đi ra ngoài, Từ Nghi Đồng thấy nàng đi, vội vàng chạy đuổi theo, vượt qua cả Từ Xán Xán. Từ Nghi Đồng nhảy vọt qua khe rãnh giữa
đường đất và khu rừng rậm, Từ Xán Xán ngược lại không gấp, vững bước
đuổi theo. Đúng lúc này, Từ Nghi Đồng phát ra một tiếng thét chói tai,
Từ Xán Xán vội vàng nhấc váy đuổi tới. Vừa ra cánh rừng, Từ Xán Xán đã
hiểu được vì sao Từ Nghi Đồng lại hét lên. Đứng trước Từ Nghi Đồng là
một nam tử mũi to, ăn mặc hoa lệ ngồi trên lưng ngựa cười hì hì nhìn
nàng, mười mấy gia đinh vây quanh phía sau hắn. Từ Sâm mang theo mấy
người gia đinh chạy tới.
- Nhị tỷ tỷ!
Trong lúc kinh hoảng, Từ Nghi Đồng xoay người gọi Từ Xán Xán. Nam tử y
phục hoa lệ kia nhìn theo hướng nàng ta gọi, liền thấy một tiểu mỹ nhân
da thịt trắng mịn như tuyết mặt mày như vẽ. Hắn không khỏi cười ha ha,
thúc ngựa tiến lên:
- Ở đâu lại chui ra một tiểu nương tử xinh đẹp thế này? Lại đây cho gia thưởng thức một phen nào.