Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu
Chương 28 : Động tình
Ngày đăng: 14:23 30/04/20
Dáng người Phó Dư Sâm mảnh khảnh, mặt cũng nhỏ, ngũ quan lại tinh xảo, nhìn
qua quả thực trẻ hơn so với Chu Anh. Nghe thấy tiếng cười của Từ Xán
Xán, Phó Dư Sâm liếc nhìn nàng một cái. Từ Xán Xán đứng bên cạnh lão
thái thái, cũng đang lặng lẽ liếc Phó Dư Sâm, hai người bốn mắt nhìn
nhau lần thứ hai. Trái tim Phó Dư Sâm đập thình thịch, tầm mắt di chuyển từ khuôn mặt Từ Xán Xán đến trên người nàng. Hắn nghĩ hình như Từ Xán
Xán gầy hơn chút, chiếc cằm xinh xắn cũng nhọn không ít, trên người mặc áo bối tử bằng lụa trắng thêu phong lan, phía dưới áo bối tử là váy màu hồng thạch lựu phẳng phiu, trông càng có vẻ gầy yếu. Ánh mắt Phó Dư Sâm không tự chủ được lại di chuyển về phía trước, cuối cùng dừng lại chỗ
bộ ngực của Từ Xán Xán. Bên trong Từ Xán Xán mặc y phục đơn giản, trên
ngực có thêu mẫu đơn, hai đóa hoa mẫu đơn đang nở rộ càng làm cho bộ
ngực của Từ Xán Xán nhô cao lộ ra da thịt trắng nõn nhìn qua cực kỳ mềm
mại đầy đặn, không biết bên dưới hai đóa hoa mẫu đơn thì thế nào... Phó
Dư Sâm lặng lẽ kéo vạt áo che kín hai chân. Trong quá trình này, từ đầu
đến cuối biểu tình trên mặt Phó Dư Sâm vẫn lãnh đạm mà trang nghiêm. Chu Anh cười hì hì đứng dậy, chào Từ lão thái thái, nói:
- Chu Anh phủ Diên Ân Hầu xin thỉnh an lão thái thái!
Hắn là thế tử phủ Diên Ân Hầu, lão thái thái chỉ là nhị phẩm cáo mệnh,
hắn thỉnh an bà chẳng qua là cho Từ Nghi Bằng chút mặt mũi thôi. Lúc Từ
lão thái gia còn sống, Từ gia cũng chỉ là gia đình khá giả, Từ lão thái
thái cũng không tiếp xúc với nhiều mặt của cuộc sống. Từ Đình Hòa từng
bước thăng chức, phẩm cấp cáo mệnh của Từ lão thái thái cũng nước lên
thì thuyền lên theo con trai, hiện nay là chính nhị phẩm cáo mệnh. Chẳng qua Từ Hàn thị chê bà không lên được mặt bàn, bởi vậy cũng không đưa
lão thái thái đi ra ngoài giao tiếp, vì vậy lão thái thái cũng không
nhận ra Chu Anh là bên nhà thông gia.
Chu Anh đi hoàn lễ hàn huyên đôi câu lại về bên cạnh Phó Dư Sâm ngồi
xuống. Từ đầu đến cuối Phó Dư Sâm cũng không đứng dậy. Lúc này Từ lão
thái thái cũng đoán được vị mỹ thiếu niên được Chu Anh gọi “Đại ca” này
là Phó Dư Sâm, con trai độc nhất của Định Quốc Công. mặc dù Phó Dư Sâm
không có phẩm cấp, nhưng bà cũng không dám quấy rầy, bèn không để ý tới
bên kia nữa mà bảo Hồng Vân:
- Mang điểm tâm để trên xe ngựa đến đây đi!
Từ Xán Xán nhìn thì giống như đang rót trà cho Từ lão thái thái nhưng
ánh mắt lại thừa dịp liếc Phó Dư Sâm đối diện. Mi mắt Phó Dư Sâm buông
xuống, lông mi thật dài che khuất sóng mắt, trên mặt không có biểu tình, cũng không nhìn ra được điều gì. Nhưng Từ Xán Xán tinh mắt phát hiện lỗ tai Phó Dư Sâm đang đỏ bừng! Nàng không khỏi cúi đầu mỉm cười.
Phó Dư Sâm yên lặng uống nước, căn bản không để ý đến nàng ta. Nhất thời Từ Nghi Đồng cảm thấy hơi xấu hổ. Chu Anh nghĩ đều là thân thích cả, vì thế đứng dậy giải vây nói:
- Từ cô nương không cần để ý, chỉ là một cái nhấc tay thôi mà!
Trên mắt to của Từ Nghi Đồng như phủ một tầng hơi nước, hơi phúc thân
hành lễ rồi lui xuống. Từ lão thái thái làm như không biết cháu gái bị
kinh ngạc, vẫn ăn uống như trước. Từ Xán Xán muốn nhanh chóng gặp cha
nương và đệ đệ, ngay cả Phó Dư Sâm mà mình vẫn yêu thích cũng không thèm để ý nữa, bèn lặng lẽ nhắc nhở Từ lão thái thái:
- Lão thái thái, cha nương cháu...
Lão thái thái giống như không nghe thấy lời nói của nàng, ngược lại Phó
Dư Sâm lại lười biếng nhấc mi nhìn nàng một cái. Không bao lâu sau, đoàn người Phó Dư Sâm bắt đầu xuất phát. Từ lão thái thái thấy bọn họ rời
đi, vội vàng giục Từ Sâm:
- Còn không nhanh đi!
Từ Nghi Liên và Từ Xán Xán cùng ngồi trên chiếc xe ngựa lộng lẫy, Lưu
Huỳnh và Bích Vân ngồi ở đối diện. Từ Nghi Đồng không chịu ngồi cùng với lão thái thái, bèn lên xe ngựa bên này. Nàng ta lại không chịu hạ thấp
thân phận ngồi cùng chỗ với Lưu Huỳnh và Bích Vân vì thế chen chúc ngồi
cùng Từ Xán Xán và Từ Nghi Liên. Từ Xán Xán ngồi bên phải, vị trí sát
cửa sổ xe, Từ Nghi Liên ngồi chính giữa, Từ Nghi Đồng ngồi bên trái, Lúc nàng ta ngồi xuống liền nhìn bên trái cửa sổ xe mà chảy nước mắt. Từ
Nghi Liên thân là tỷ tỷ, không thể không quản, bèn lấy khăn tay trong
tay áo Từ Nghi Đồng, giúp nàng ta lau nước mắt, tùy ý an ủi vài câu. Từ
Xán Xán không nói gì, nghiêng người lẳng lặng nhìn bên phải cửa sổ xe.
Trước đây nàng chỉ là thích khuôn mặt đẹp của Phó Dư Sâm, vì thế luôn ý
dâm hắn, lại nhớ đến một đám cơ thiếp luyến đồng của hắn, tâm loạn như
ma không có manh mối. Nhưng thật ra chỉ là hiếu kỳ, hiện tại trong lòng
nàng luôn có một tình cảm không ngừng sinh sôi, cuối cùng đành phải thầm cảnh cáo chính mình: Ngươi sắp phải vào cung rồi, có tư cách thích
người ta nữa hay sao? Đừng hoa mắt, ngu ngốc mơ mộng hão nguyền nữa! Từ
Xán Xán theo bản năng dời đi lực chú ý, nàng bắt đầu tưởng tượng cảnh
đoàn tụ cùng cha mẹ đệ đệ. Vào Từ phủ mấy tháng, nàng cũng chỉ làm được
ba đôi giày, cho cha một đôi, nương một đôi, tiểu Nghi Xuân đáng yêu một đôi thôi!