Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu
Chương 29 : Bắt kẻ thông dâm
Ngày đăng: 14:23 30/04/20
Chẳng mấy chốc đã đến cửa Tây, đoàn người Phó Dư Sâm cũng không vào thành mà
cưỡi ngựa đi về hướng Bắc. Xe ngựa Từ phủ một đường vào thành. đoàn
người Phó Dư Sâm cưỡi ngựa tới tửu lâu Yến Lâu ở phía Tây biện kinh.
Chưởng quỹ Yến Lâu và Phó Nam đứng bên ngoài, thấy Phó Dư Sâm xuống
ngựa, vội vàng đi tới nghênh đón:
- Xin thỉnh an công tử ạ!
Phó Dư Sâm khoát tay áo, đi thẳng lên lầu hai. Vừa mới Phó Dư Sâm ngồi
vững, Phó Nam nhanh chóng pha nước chè xanh mang tới. Phó Liễu nháy mắt
với hắn:
- Mau mang đồ ăn lên đi!
Mặc dù ngày thường công tử không biết đói là gì, nhưng người hầu hạ như
bọn họ cũng không thể để công tử bị đói được! Phó Nam và chưởng quỹ tự
mình mang thức ăn lên, nhanh chóng chuẩn bị xong, trên bàn có bốn chiếc
đĩa nhỏ bằng sứ màu trắng, lần lượt là cải thìa xào, ớt xanh xào đậu,
tôm nướng và giá đỗ xào lăn, ngoài ra còn có một chiếc bát nhỏ bằng sứ
trắng và một đĩa cơm tẻ trắng tinh, đây chính là gạo thượng phẩm mà
Hoàng đế ngự ban. Phó Liễu nhìn một chút, thấy bốn món này đều hợp khẩu
vị của công tử, cũng không nói gì nữa—— công tử không ăn nhiều thức ăn
mặn, khẩu vị lại thanh đạm, luôn luôn chỉ ăn những thứ như thế này,
nhưng những thức ăn đơn giản như vậy cũng rất cầu kỳ, có thể chuẩn bị
chu đáo tận tâm như thế này cũng chỉ có Phó Tùng. Phó Dư Sâm im lặng bắt đầu dùng cơm. Phó Liễu nhìn chưởng quỹ một cái, hỏi:
- Phó Tùng, trong phủ có truyền đến tin tức gì không?
- Đã truyền tới, đêm qua Thư Dân Chi vào thiên viện phía Đông Trúc Thanh viện.
Phó Tùng cẩn thận từng ly từng tý nhìn Phó Dư Sâm, thấy hắn không có biểu tình gì, lại tiếp tục trả lời:
- Nửa đêm đến chỗ Vịnh Phượng, gã sai vặt ở bên ngoài lắng nghe động tĩnh báo là Vịnh Phượng và Điềm Nương cùng nhau hầu hạ.
Phó Liễu nghe xong mặt mũi trắng bệch: Vịnh Phượng và Điềm Nương đều là
mỹ nhân mà Phó phu nhân ban cho công tử, tuy rằng công tử không muốn các nàng, nhưng trên danh nghĩa vẫn là cơ thiếp của công tử!
- Truyền ra tin tức, buổi tối ta ngủ lại ở Hương Mãn lâu.
Phó Dư Sâm để đũa xuống, mắt phượng sáng khác thường:
- Ban đêm chúng ta đi bắt kẻ thông dâm!
Nếu Thư Dân Chi có can đảm bày kế hại hắn, vậy thì hãy chờ hắn trả thù đi!
- Vâng!
Phó Liễu ở trong nhã gian hầu hạ hắn, Phó Nam và Phó Tùng cũng đáp một tiếng, ngoại trừ Phó Liễu, tất cả đều lui xuống.
Xe ngựa của đoàn người Từ Xán Xán vẫn đi vào tận trước của nội viện Từ
phủ mới ngừng lại. Bà tử tiến lên mở cửa xe và bày xong ghế nhỏ từ sớm.
- Thuộc hạ cẩn tuân mệnh lệnh của công tử, đem tứ hợp viện Thư điếm của công tử cho người Từ gia rồi ạ!
Thư Điếm vừa vặn ở phía Tây phủ Định Quốc Công, tòa nhà kia và nội viện
Trúc Thanh viện của công tử chỉ cách một bức tường. Phó Liễu đứng nghiêm hầu hạ một bên nghe thế nhìn Cảnh Phong vài lần, hắn không nghĩ tới
Cảnh Phong luôn luôn qua loa lần này lại nịnh bợ như thế. Phó Dư Sâm có
chút mệt mỏi, tùy ý nói:
- Việc này ngươi làm khá lắm, đi về trước đi!
Cảnh Phong hành lễ, lui xuống. Phó Liễu thấy công tử đã nhắm mắt lại,
bước lên phía trước lấy một chiếc chăn mỏng đắp lên, lại dùng chụp đèn
thủy tinh màu tím che ánh nến, lúc này mới ngồi xuống chiếc ghế nhỏ ở
chân tháp nghỉ ngơi một lát.
Đêm khuya vắng người, Thư Dân Chi rời khỏi nơi ở của hắn tại phủ Quốc
công, lặng lẽ mang theo gã sai vặt Tứ nhi vào Lô Tuyết am. Thủ vệ bà tử
sớm bị hắn mua chuộc, lặng yên không một tiếng động cho hắn đi vào. Vào
Lô Tuyết am, Thư Dân Chi đi thẳng tới chân tường phía Tây. Trước cửa
Trúc Thanh viện canh phòng nghiêm ngặt, căn bản không thể tiến vào từ
bên kia. Trước tiên Tứ nhi chạy tới bụi hoa lấy ra một cây thang dựa
trên tường. Sau khi Thư Dân Chi leo lên tường xong, Tứ nhi cất cây thang đi, chui vào bụi hoa, vừa muốn ngồi xuống, đã có một đôi tay duỗi tới,
giữ chặt cổ hắn.
Trong Trúc thanh viện yên tĩnh, từ ngày cơ thiếp luyến đồng bị đánh chết chôn ở thiên viện, ban đêm không người nào dám bước ra cửa phòng. Thư
Dân Chi hái hoa nhiều nên quen thuộc mò đến trước cửa phòng của Vịnh
Phượng, vừa gõ hai cái, đã bị một đôi tay mềm mại thơm mát kéo vào. Sau
khi Thư Dân Chi vào trong, cửa lập tức đóng lại. Trên người Vịnh Phượng
chỉ mặc một chiếc áo ngực màu xanh ngọc bích và một chiếc váy lụa màu
trắng diễm lệ, ngọc thể đầy đặn nửa che nửa đậy như ẩn như hiện, cười
híp mắt tay cởi vạt áo của hắn. Trên tháp, y phục của Điềm Nương yểu
điệu xinh đẹp tuyệt trần đã cởi ra quá nửa, đang mang theo sợ hãi nhìn
hắn. Thư Dân Chi lập tức có phản ứng, kéo Vịnh Phượng lên tháp. Ánh đèn
trong phòng bị che khuất, Thư Dân Chi đè Vịnh Phượng xuống, va chạm
không chút lưu tình, khiến cho Vịnh Phượng rên rỉ không ngớt. Thư Dân
Chi vừa làm việc, vừa thở hổn hển bảo Điềm Nương:
- Thắp nến... sáng lên chút... để gia xem thật kỹ dáng vẻ của các nàng nào!
Hắn lại cười nói:
- Thật không nghĩ tới... Các nàng… Những... mặt hàng này... Vẫn đều là xử nữ đấy! Phó Dư Sâm có... Có bệnh à?
Vịnh Phượng không rảnh trả lời, vẫn còn rên rỉ liên tục. Điềm Nương còn
chưa leo xuống tháp, một trận gió chẳng biết từ đâu mà đến, ngọn nến“Xuy” một tiếng dập tắt. Thư Dân Chi đùa cười một tiếng, rút ra khỏi cơ
thể Vịnh Phượng, lôi kéo Điềm Nương trở mình ngã trên tháp, cổ tay cầm
chân của nàng dùng sức tiến vào, bắt đầu chơi trò "" lão hán đẩy xe".
Lúc này hắn đang cảm thấy hưng phấn vì vậy không nghe thấy tiếng bước
chân hỗn loạn từ bên ngoài truyền tới.