Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu
Chương 34 : Gian kế
Ngày đăng: 14:23 30/04/20
Editor: Buingan1209
Khi còn bé Phó Dư Sâm rất hay ốm đau, vốn thân thể đã yếu, lúc bị dính
mưa liền hơi khó chịu. Hắn có thói quen tự mình chịu đựng đau ốm. Ai ngờ buổi chiều đầu bắt đầu đau như nứt ra, cả người lạnh đến run rẩy, uống
rượu vào cũng không giảm bớt được. Hắn lười nói chuyện cùng Lương Khánh
Hạ, bèn ấn ấn trán nằm nghiêng trên đệm. Lương Khánh Hạ thấy hắn hình
như không tức giận, lập tức lê đầu gối về phía trước thêm mấy bước, hai
tay đặt trên mép tháp, thân thể thẳng tắp, mắt sáng quắc nhìn Phó Dư
Sâm:
- Công tử à, mặc dù thân thể thái tử yếu ớt, nhưng dù sao cũng vẫn còn
hơi thở; con nối dõi của thánh thượng không nhiều, nhưng cung phi ba
nghìn vẫn còn hi vọng…
Một lúc lâu sau, Lương Khánh Hạ đã nhận ra điểm không đúng ——mắt công tử đóng chặt, mặt đỏ bừng, hô hấp dồn dập, môi cũng không hồng nhuận như
ngày xưa, mà là khô nẻ trắng bệch. Hắn nghĩ công tử bị bệnh rồi. Phó
Liễu Phó Quế canh bên ngoài nhận được tin tức, ngay lập tức bước vào.
Lương Khánh Hạ không chịu rời đi, bèn đứng ở một bên trông mong nhìn Phó Dư Sâm. Phó Liễu rửa tay một lát, lúc này mới đặt tay lên trán Phó Dư
Sâm dò xét nhiệt độ. Trán Phó Dư Sâm rất nóng. Phó Liễu cau mày nói:
- Công tử đang phát sốt, phải mời đại phu thôi!
Hắn vừa nói vừa lấy một chiếc chăn trên giường trùm lên người Phó Dư Sâm. Phó Quế thấy thế lập tức nói:
- Ngươi coi chừng công tử để ta đi mời đại phu!
Dứt lời, Phó Quế lập tức muốn chạy đi.
- Đừng đi gọi đại phu trong phủ.
Phó Liễu vội vàng gọi hắn lại:
- Cầm danh thiếp của công tử đi mời Viện phán Thái y viện Phong Địch đến đây đi!
Lại nghiêm mặt nói:
- Tin tức công tử bị bệnh không được truyền ra ngoài!
Phó Liễu luôn luôn là gã sai vặt được Phó Dư Sâm coi trọng nhất trong
bốn người, bởi vậy Phó Quế, Phó Nam và Phó Dương đều coi hắn là người
đứng đầu. Phó Quế đáp một tiếng “Đã biết”, liền chạy ra ngoài. Phó Liễu
lệnh cho thân tín bưng một chén trà nóng tiến vào, chuẩn bị cho công tử
uống. Lương Khánh Hạ rất tinh mắt:
- Liễu tiểu ca, ngươi đỡ công tử, mỗ tới đút nước cho!
Lương Khánh Hạ nghiêng người ngồi trên mép tháp dùng thìa đút công tử
uống nước, vừa làm vừa cảm thán: Ai, công tử lớn lên thật đẹp mà, cho dù sinh bệnh, cũng giống như phiên bản nam của Tây Thi, nếu ta có một đứa
con trai như vậy, thì thật tốt biết bao...Phó Liễu đứng nghiêm một bên,
thứ muội của mình bám lấy Phong Anh. Từ Nghi Đồng ăn mặc trang điểm xinh đẹp đến trong viện mẫu thân, hi vọng muốn câu dẫn Phong Anh, nàng để Từ Xán Xán dung mạo khí chất hơn xa Từ Nghi Đồng đến, làm cho Từ Nghi Đồng bị so sánh thành cặn bã!
Phong di mẫu và Từ Hàn thị ngồi trên tháp nói chuyện phiếm, Phong Mẫn
ngồi bên cạnh mẫu thân. Ngụy di nương, Duẫn di nương và Tôn di nương
đứng nghiêm một bên phục dịch. Ngụy di nương tinh mắt, liếc nhìn thấy
ngay Từ Nghi Đồng đang đi tới, chắc nàng muốn tới gặp mặt Phong Anh, vừa nghĩ thế, bèn tìm cái lý do lui ra. Từ Hàn thị sợ bà ta nói toạc ra,
thấy bà ta phải đi, đương nhiên sẽ không giữ lại. Ngụy di nương nhẹ
nhàng ra khỏi nhà chính, nhanh chóng tiến lên đón Từ Nghi Đồng, kéo tay
Từ Nghi Đồng ý bảo Từ Nghi Đồng theo đi theo. Đến bên ngoài viện rồi,
Ngụy di nương mới bảo Lưu Ngân canh chừng, còn mình kéo Từ Nghi Đồng đến rừng cây, thấp giọng nói:
- Không cần mơ tưởng Phong Anh nữa, nương sẽ tìm cho con một mối tốt hơn!
Bà ta thấy Từ Nghi Đồng bĩu môi, vội vàng nói:
- Lần này là thực sự! Con trai thứ tư nhà Thư quốc cữu đấy!
Mắt thấy sắp đến Thanh Tâm viện, Từ Xán Xán đột nhiên “Ai u” một tiếng
ôm bụng kêu đau. Từ Nghi Liên vội hỏi làm sao vậy, vẻ mặt Từ Xán Xán
nhăn nhó:
- Ôi bụng của tỷ đau quá, ôi đau chết tỷ rồi!
Từ Xán Xán không đi, Từ Nghi Liên lại không thể xách nàng vào Thanh Tâm viện, không thể làm gì khác hơn là dỗ dành Từ Xán Xán:
- Thanh Tâm viện có khách nên không tiện, tỷ đến chỗ Tịch Dương cư của Duẫn di nương vậy!
Từ Xán Xán ôm bụng xách váy, chạy nhanh như chớp vào Tịch Dương cư. Bích Vân cũng đi theo. Từ Nghi Liên nhìn bóng lưng Từ Xán Xán, gương mặt lo
lắng, nhưng trong lòng thì đang khinh bỉ Từ Xán Xán: Thực sự là con gái
nhà nghèo không lên được mặt bàn!
Lúc này Phó Dư Sâm đang sốt cao ở Trúc Thanh viện, Phó phu nhân lại đi
nhà mẹ đẻ Thư phủ, đang ở trong thư phòng nói chuyện với đại ca Thư Liên Vân. Nàng oán giận Vĩnh Yên đế:
- Quốc công nhà ta cũng có thể kế thừa ngôi vị hoàng đế mà, vì sao lại bồi dưỡng thằng chó con Phó Dư Sâm kia làm gì!
Thư quốc cữu Thư Liên Vân nhìn khuôn mặt khô vàng tiều tụy của muội muội một cái, mở miệng nói:
- Sang năm Phó Vân Chương cũng sáu mươi tuổi rồi!
Phó phu nhân căm hận thở dài một cái, suy nghĩ một lát lại nói:
- Đại ca, những người bị Phó Dư Sâm đánh chết đều chôn ở thiên viện Trúc Thanh viện!
Thư Liên Vân lập tức đứng bật dậy:
- Thật à?