Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu

Chương 33 : Lại hôn

Ngày đăng: 14:23 30/04/20


Editor: Buingan1209



Bên ngoài loáng thoáng truyền đến một tiếng ngựa hí. Từ Xán Xán bỗng

dưng từ trên giường nhảy dựng lên, dùng hộp quẹt đốt nến, đi giày ngủ,

ngồi trước bàn trang điểm bắt đầu chải đầu. Nàng chải tóc một lúc, sau

đó dùng một cây trâm hoa sen bạch ngọc cài lên rồi vội vã mặc áo màu

hồng và váy dài màu trắng mà Bích Vân để trên bình phong trước giường,

đây là y phục nàng định mặc ngày mai. Nhẹ nhàng đẩy then cửa, Từ Xán Xán mở cửa bước ra ngoài. Gió đêm mang theo hơi lạnh làm y phục Từ Xán Xán

tung bay. Đi tới trong viện, Từ Xán Xán ngửa mặt lên mới phát hiện trời

có mưa, mưa quá nhỏ, phải ngước mặt lên tinh tế cảm thụ mới có khả năng

phát hiện. Nàng dừng một chút, nhưng không quay trở lại, bởi vì nàng sợ

mình mất đi dũng khí. Người gác cổng chính là Đinh ma ma, nhưng tựa hồ

bà ta ngủ quá say, trong phòng yên tĩnh, không có một tiếng động. Đứng

bên trong cửa lớn, Từ Xán Xán cũng không lập tức mở cửa. Suy tư ba giây

đồng hồ, tay nàng nhẹ nhàng gõ lên cửa ba tiếng, sau đó dán lỗ tai lên

khe cửa lắng nghe động tĩnh. Bên ngoài cũng vang lên ba tiếng “Đốc đốc

đốc“.



- Là ta!



Là tiếng nói cố gắng đè thấp của Phó Dư Sâm. Từ Xán Xán kiềm chế rung

động, tay nhẹ nhàng mở cửa. Những giọt mưa nhỏ theo gió thổi qua hai

cánh cửa, một người cao gầy đứng trước cửa, thấy Từ Xán Xán đi ra, tay

hắn đốt hộp quẹt —— là Phó Dư Sâm! Trong nháy mắt hộp quẹt đã bị hắn dập tắt. Từ Xán Xán nhìn Phó Dư Sâm đóng cửa lại, lấy một thanh chủy thủ

xuyên qua vòng cửa. Tay Phó Dư Sâm hơi lạnh cầm tay nàng, kéo nàng trốn

dưới cây lựu trong viện. Phó Dư Sâm nhìn Từ Xán Xán đứng thẳng đối diện

với mìn, trái tim đập rất nhanh.



Ban ngày hắn trở lại trong phủ liền đứng ngồi không yên, bèn nghĩ thử

một lần, không nghĩ tới Từ Xán Xán thực sự đi ra. Trong lòng Phó Dư Sâm

tràn đầy vui mừng —— Thì ra, nàng cũng giống mình, tâm tư của bọn họ

giống nhau. Hắn buông hai tay xuống, không biết mình nên làm gì, chỉ mím môi nhìn Từ Xán Xán. Hắn từ từ thích ứng với bóng tối, Từ Xán Xán cách

hắn rất gần, hắn có thể thấy nàng. Trên người Từ Xán Xán tản ra hương vị không nói lên lời, làm hắn muốn gần hơn một chút, gần thêm chút nữa.

Mặc dù lớn mật đi tới chỗ hẹn, nhưng khi thật sự nhìn thấy Phó Dư Sâm,

Từ Xán Xán lại khẩn trương đến mức thân thể cứng ngắc đứng đó, vẫn không nhúc nhích, đầu cũng không dám ngẩng lên. Phó Dư Sâm khẽ thở hổn hển,

nhìn chằm chằm Từ Xán Xán, từ góc độ này có thể thấy được mặt và cổ, đến ngực Từ Xán Xán hở ra, ánh mắt hắn dừng lại. Hắn rốt cục không nhịn

được nữa, không nói một lời nắm vai Từ Xán Xán, cúi đầu hôn xuống —— hắn hôn lên trán Từ Xán Xán! thân thể Từ Xán Xán càng thêm cứng ngắc, bắt
cái, một mùi thơm ngát xông vào mũi, tựa hồ là vị bạc hà xen lẫn hương

hoa hồng nhàn nhạt, rất dễ ngửi. Nàng ôm ý niệm thử một lần trong đầu đổ ra một lượng nhỏ, bảo Bích Vân giúp nàng bôi trên những vết tích mà Phó Dư Sâm lưu lại này. Ban đêm nằm ở trên giường, Từ Xán Xán lại mất ngủ.

Nàng chỉ cảm thấy thân thể có một loại cảm giác kỳ quái, giống như ngứa

ngáy trống rỗng, đầu óc nàng lập tức nhớ tới vật cứng rắn kia của Phó Dư Sâm chỉa vào bụng của mình…



Đêm đã khuya, Phó Dư Sâm còn chưa ngủ. Hắn nằm nghiêng trên tháp trong

thư phòng, trong tay bưng một chiếc chén màu trắng, trong chén chính là

rượu nho đỏ sẫm như máu. Hắn lặng yên suy nghĩ tâm sự, thỉnh thoảng bưng chén lên uống một hớp. Phó Liễu đứng nghiêm một bên rót rượu. Hắn nghĩ

từ buổi chiều hôm qua công tử nhìn thấy Từ cô nương và nam nhân khác nói chuyện liền trở nên không bình thường, chuyện tình đêm qua càng điên

cuồng, nếu là chuyện đêm qua bị người khác phát hiện, như vậy công tử sẽ để lại nhược điểm...Nhưng, Phó Liễu không dám khuyên. Cái chén trong

tay Phó Dư Sâm trống không, Phó Liễu lại vội vàng giót rót đầy. Một lát

sau, hắn thấy công tử hãy còn trầm tư, bèn lặng lẽ đi ra ngoài, thấp

giọng nói với Phó Quế đang coi chừng bên ngoài:



- Đi mời Lương tiên sinh tới đây đi!



Phó Quế gật đầu, gọi thêm Phó Nam, còn mình lặng lẽ đi tiền viện. Thấy

Phó Quế đi khuất, lúc này Phó Liễu mới vào thư phòng —— cái chén của

công tử lại trống không! Môn khách mưu sĩ của công tử đều ở tiền viện,

trong đó Lương tiên sinh Lương Khánh Hạ đến từ thiểm châu là được công

tử nể trọng nhất, nói không chừng hắn có khả năng khuyên bảo công tử hồi tâm chuyển ý! Mắt phượng Phó Dư Sâm lưu chuyển liếc mắt nhìn hắn, lại

bưng chén lên uống một hơi cạn sạch. Lương Khánh Hạ cười ha hả ngồi

xuống, mở miệng nhân tiện nói:



- Chúc mừng công tử, chúc mừng công tử, sau này công tử chính là Kinh kỳ đoàn luyện sử rồi!



Thấy Phó Dư Sâm chậm rãi ngồi thẳng dậy, lại nói:



- Lương mỗ đã thấy qua ngựa Tùng Tương rồi!



Lương Khánh Hạ thấy phượng của Phó Dư Sâm sáng trong suốt quét mắt nhìn

hắn một cái, Lương Khánh Hạ rung mình, lập tức đoan đoan chính chính quỳ xuống:



- Xin công tử nghe mỗ nói tỉ mỉ! Để thêm trợ lực cho công tử, thánh

thượng muốn cho công tử lấy con gái của gia đình thế tộc đấy ạ!