Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu
Chương 32 : Mời
Ngày đăng: 14:23 30/04/20
Editor: Buingan1209
Chẳng biết từ khi nào mặt trời đã bị mây đen che khuất, bầu trời xanh
thẳm biến mất, khí trời vừa âm u vừa nóng bức, trên lưng Từ Xán Xán thấm ướt một tầng mồ hôi, áo lót tơ tằm mỏng manh màu hồng nhạt dán trên
lưng, áo ngực màu hồng đào càng làm lộ ra những đường cong kiều diễm.
Vóc dáng Vương Thanh Du rất cao, hắn nhìn Từ Xán Xán giống như từ trên
cao nhìn xuống, nhưng trong mắt hắn lại hàm chứa nóng rực và khẩn cầu.
Hắn lẳng lặng ngưng mắt nhìn Từ Xán Xán, phát hiện khí trời nóng bức
ngược lại làm da thịt ửng đỏ của nàng càng thêm trong suốt, cặp mắt đào
hoa ngậm nước, khi nhìn hắn thì dịu dàng ướt át, tràn đầy áy náy.
Từ trước đến này Từ Xán Xán rất lương thiện, đại bá đã lấy việc ghi danh tuyển tú và tổ mẫu để uy hiếp phụ thân, nên khi hôn sự bị hủy bỏ, nàng
cảm thấy mình cũng có trách nhiệm, vì vậy mới áy náy với Vương Thanh Du. Nàng nhìn Vương Thanh Du, lần thứ hai xác định người thanh niên này quả thực anh tuấn, gả cho hắn rất có thể mình sẽ hạnh phúc. Nhưng việc đến
nước này đã không còn cách nào vãn hồi được nữa. Từ Xán Xán dùng khăn
lau mồ hôi trên mặt, bình tĩnh nói:
- Ngồi xuống trước đã!
Nàng không biết mình phải xưng hô với Vương Thanh Du như thế nào, chẳng
lẽ là “Nhị lang”? Hay là “Vương nhị ca”? Từ Xán Xán cảm thấy mình
không còn mặt mũi xưng hô như vậy nữa. Mắt Vương Thanh Du nhìn về phía
Từ Vương thị, kính cẩn chắp tay:
- Thưa bá mẫu, bây giờ Dương đại nhân là phủ doãn phủ Khai Phong, vãn
bối đi theo Dương đại nhân vào kinh, hôm nay tới phủ nhậm chức. Hai hôm
nay vãn bối còn có công vụ trong người,
Hắn giương mắt nhìn về phía Từ Xán Xán:
- Sau này vãn bối sẽ đi quý phủ thăm hỏi ạ!
- Nàng nói là bạn cũ của cô nương khi còn ở Uyển Châu gửi tới, có lẽ cô nương sẽ biết vị cô nương kia đấy ạ!
Từ Xán Xán cười cười nói:
- Đúng rồi, là một vị cô nương họ Phó, là bạn tốt của ta!
Lúc này Bích Vân đi đến, thấy Đinh ma ma, nàng cười nói với Từ Xán Xán:
- Cô nương, sách đã lấy tới! Nhị công tử lại bảo nô tỳ lấy cho cô nương một quyển nữa đây ạ!
Từ Xán Xán nhận sách từ tay Bích Vân. Một quyển là 《 thế thuyết tân ngữ
》, một quyển khác là 《 Mai thị thực đơn 》. May là lòng có việc, Từ Xán
Xán cũng cười:
- Đúng là 《 Mai thị thực đơn 》, đệ đệ muốn ta học nấu ăn đây mà!
Đinh ma ma biết điều vội vàng cáo lui. Bích Vân đốt thêm một cây nến,
làm cho trong phòng sáng trưng, bắt đầu dọn dẹp gian phòng. Lúc này Tiểu Hương còn chưa tắm rửa xong, trong phòng chỉ có hai người Từ Xán Xán và Bích Vân. Từ Xán Xán để sách xuống, tay vuốt ve mặt mình —— mặt nàng
chắc nóng khủng khiếp. Nàng biết mình không nên đi gặp Phó Dư Sâm, nhưng nàng lại muốn gặp Phó Dư Sâm. Từ Xán Xán tìm cho mình một lý do ổn thỏa —— còn chưa tạ ơn cứu giúp của Phó Dư Sâm mà!
Đêm đã khuya, Từ Xán Xán vẫn không ngủ được, nằm trên giường lật qua lật lại băn khoăn. Nàng biết mình không nên đi gặp Phó Dư Sâm. Nhưng hai
tháng sau sẽ tiến cung tuyển tú rồi, tối nay mà không gặp, cuộc đời này
có thể sẽ không còn cơ hội nữa. Từ Xán Xán xoay người nằm lỳ trên
giường, nhớ lại gương mặt anh tuấn và đôi mắt phượng đẹp đẽ của Phó Dư
Sâm, nhớ lại vóc người cao gầy thắt lưng mảnh khảnh của Phó Dư Sâm, cuối cùng nhớ tới khi Phó Dư Sâm ôm nàng thì trên người có một mùi hương
nhàn nhạt tựa như sự thơm mát của buổi bình minh quanh quẩn bên chóp
mũi. Bích Vân và Tiểu Hương đều ngủ ở sương phòng phía Tây, tuy cách một gian phòng nhưng tiếng Tiểu Hương nói mơ vẫn mơ hồ truyền đến. Tiếng gõ mõ giờ tý bên ngoài đã qua lâu, lại tựa hồ như gõ ở trong lòng Từ Xán
Xán. Nàng vẫn không động đậy.