Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu

Chương 4 : Chơi xuân

Ngày đăng: 14:23 30/04/20


Từ Xán Xán rất nhanh liền tỉnh táo lại, vén rèm cửa lên tiến vào nội thất.



- Cha.



Nàng cười hì hì gọi phụ thân đang dùng rượu trắng rửa ngân châm.



- Con làm cho cha tấm áo choàng nè, cha thử xem.



Từ Thuận Hòa vừa bận bịu vừa tiếp chuyện với con gái:



- Chờ một chút.



Thu dọn ngân châm vào hộp, Từ Thuận Hòa cười tủm tỉm hỏi con gái:



- Lần này sẽ không phải lại lãng phí vật liệu may mặc chứ?



Từ Xán Xán nhíu mày:



- Sao có thể ạ? Con có làm cho Nghi Xuân một bộ áo lót để luyện tay trước đấy.



Sau khi mặc áo choàng mới mà con gái làm, Từ Thuận Hòa luôn cảm thấy có

chỗ lạ lạ, đứng ở đó, vừa nhún vai, vừa xoay thắt lưng. Lúc này Thường

Liễu đi tới, quan sát sư phụ một chút liền chỉ vào Từ Thuận Hòa nở nụ

cười. Từ Thuận Hòa theo ngón tay hắn nhìn sang, lúc này mới phát hiện,

áo choàng mới có một tay dài, một tay ngắn. Từ Xán Xán cũng phát hiện

ra. Nàng là người gan lớn nhưng tài nghệ kém, lúc này chỉ đành cúi đầu

thật thấp tỏ vẻ xấu hổ. Việc nhà bình thường như: nấu ăn, tính toán sổ

sách, giặt y phục nàng đều làm rất khá, nhưng về thêu thùa may vá thì

lại có phần lơ là, bằng không một chiếc váy thêu tám tháng cũng sẽ không dám đưa cho mẫu thân nàng xem.



Từ Thuận cũng biết thực lực của con gái mình, không đành lòng trách móc

nàng nặng nề, cuốn cuốn tay áo trái hơi dài lên, cười ha hả hòa giải:



- Xán Xán không tệ, tiến bộ rất lớn đấy, sau này lại làm cho cha thêm vài món nhé!



Trong lòng lại lo lắng: Ôi, sang năm phải lập gia đình rồi, ngay cả một

bộ xiêm y hoàn chỉnh cũng không làm được, vậy phải làm sao giờ? Tiểu

Hương thêu thùa may vá cũng không tốt, nếu không lại mua thêm một bà tử

may vá tốt đi theo làm hồi môn nhỉ…



Tuy rằng ngày thường Từ Xán Xán mềm mại giống như tiên nữ vậy, kỳ thực

da mặt rất dày. Nàng chỉ chớp mắt một cái, đã có chủ ý, bèn kéo cánh tay Từ Thuận Hòa đong đưa di dời sự chú ý của cha:



- Cha, không phải cha nói đã chuẩn bị quà sinh nhật cho con sao?



- Từ Thuận Hòa trừng mắt nhìn nàng:Con sinh ra vào tháng mười, bây giờ mới tháng hai.



- Cha cho con đi, cho con đi, cho con đi mà.


Hoa đào bên Đào Hoa Khê không biết từ lúc nào đã nở rộ giữa gió xuân, um tùm giống như thế giới màu hồng. Ong mật vo ve bay qua lại giữa những

bông hoa. Hồ Hi Vân theo xa xa ở phía sau, bốn tiểu cô nương Hồ Hi Châu

và Từ Xán Xán tiến vào rừng đào. Cũng không bao lâu, trong lúc vô tình

bèn trở thành Hồ Hi Châu và Từ Xán Xán một cặp, còn Tiểu Hương và Thúy

Anh một cặp cùng chơi với nhau.



Hồ Hi Châu và Từ Xán Xán chơi trên một con đường nhỏ trong rừng đào,

nàng hái được mấy đóa hoa đào chơi một lúc, bỗng nhiên trên mặt lộ vẻ

đau đớn:



- Xán Xán, ta đi ngoài tí, ngươi chờ ta chút.



Từ Xán Xán còn chưa kịp nói, nàng đã tiến vào bụi hoa không thấy nữa.

Nghe được phía sau truyền đến một loạt tiếng bước chân, Từ Xán Xán tưởng Hồ Hi Châu, vội vàng quay đầu lại cười:



- Hi Châu…



Là Hồ Hi Vân.



Khuôn mặt trắng nõn của Hồ Hi Vân hơi đỏ, ánh mắt sáng trong suốt, nóng

rực nhìn Từ Xán Xán. Từ Xán Xán cả kinh, lui về sau từng bước, Hồ Hi Vân lại từng bước tiến lên trước:



- Xán Xán muội muội, ta, ta thích nàng!



Hắn từng bước ép sát:



- Nếu chúng ta có gần gũi xác thịt, cha mẹ nàng sẽ đồng ý hôn sự của chúng ta.



Từ Xán Xán vừa lui, vừa cố gắng giữ bình tĩnh trấn an hắn:



- Nhà các ngươi đã sớm đính ước cho ngươi rồi, ngươi…a…



Dưới chân nàng vấp phải thân cỏ khô một cái, lập tức ngã về sau té lăn

ra đất. Trên mặt đất vừa mới mưa, mềm mại mà ẩm ướt, Từ Xán Xán không có cảm giác đau đớn gì, chỉ nhìn Hồ Hi Vân đang quỳ trên mặt đất nhắm ngay mình hôn tới: “A…” một tiếng kêu to.



‘Phốc’ cái, Hồ Hi Vân bay ra ngoài, rơi trên mặt đất hôn mê bất tỉnh.



Giây tiếp theo, mặt Từ Xán Xán lập tức bị che bên dưới hắc bào. Nàng

trợn mắt há mồm nhìn giữa đôi chân dài đang bắt ngang qua mặt mình…Nàng

xin thề, nàng thấy được đũng quần trắng và đường nét món đồ chơi to lớn

đang nhô lên giữa đũng quần mềm mại kia. Ân nhân cứu mạng nàng rất đặc

biệt, dang hai chân ra đứng trên mặt nàng, dường như có phản ứng!



Đến tột cùng là người nào lưu manh vậy?



Sau đó Từ Xán Xán nghe có người sải bước chạy tới:



- Công tử!