Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu
Chương 42 : Tâm ý
Ngày đăng: 14:23 30/04/20
Editor: Buingan1209
Phó Dư Sâm vẫn nằm nghiêng trên đệm như cũ, chỉ có khóe miệng dẫn theo ý
cười lạnh lùng. Chàng không phải là một người hiền lành, trong cung chưa sinh ra nam anh nào, cho dù có cũng sẽ không sống quá một tuổi!
- Đại Lý tự khanh Đổng Tồn Phú nói ngài ngồi xe kim lộ là không đúng quy chế.
Phó Dư Sâm nằm nghiêng trên tháp, tay mở hộp trang sức mà hiệu vàng bạc
vừa đưa tới, cầm lấy vòng tay vàng khảm ngọc bích hình lá bạc hà lên
xem, nói:
- Trước hết cứ làm theo hắn đi thôi!
Trên mặt chàng mang ý cười nhàn nhạt, đúng là biểu hiện thường gặp lúc
chàng muốn giết người. Phó Liễu nhìn thoáng qua rồi không dám nhìn nữa,
cúi đầu tiếp tục bẩm báo:
- Thánh thượng đã hạ chỉ ý, lệnh Thái tử thiếu sư Lam Thiếu Kỳ, Thái tử thiếu phó Đinh Tu Bình và Thái tử thiếu bảo Sướng Tử Anh đến điện Sùng
Chính yết kiến! Hoàng Lang lệnh tiểu thái giám truyền một chữ!
Hắn dừng một chút, lúc này mới nói:
- Chữ kia đó là "Hỉ" ạ!
Mặt Phó Dư Sâm không biểu tình, Phó Liễu tiếp tục bẩm báo:
- Phó Bích vừa truyền đến tin tức, sáng sớm Thư tứ chặn xe ngựa Từ cô
nương biểu lộ tâm ý, buổi sáng Thư phủ cũng không cố kỵ triều đình đã
ban chiếu lệnh nội trong ba tháng không được đón dâu, tìm người làm mai
đến Từ phủ xin lấy Từ Tứ cô nương!
Phó Dư Sâm vốn đang nằm nghiêng trên tháp, nghe Phó Liễu bẩm báo xong, lập tức ngồi thẳng, mắt phượng tinh xảo híp lại:
- Bảo Phó Bích và Phó Tùng tiếp tục quan sát, nếu Thư tứ có ý đồ gì với Từ cô nương, lập tức bẩm báo!
Nếu Thư tứ còn mơ ước Từ Xán Xán, vậy thì xem hắn còn mệnh hay không đã!
- Vâng ạ!
Phó Liễu bẩm báo xong, thấy công tử giống như không có ý định gì nữa,
cũng chuẩn bị rời đi. Hắn đang muốn hành lễ cáo từ, lại nghe được công
tử hỏi:
- Lâu Thế Huân có đi bồi Từ đại phu chơi cờ không?
- Nương yên tâm đi, dưa hấu tiêu hóa nhanh lắm!
Cuối cùng, Từ Xán Xán ăn xong rồi, nhưng lại no đến độ không đi nhanh
được! Thấy nàng thực sự không thể ăn nữa, Từ Vương thị vừa bực mình vừa
buồn cười, đành phải nói:
- Con đi tản bộ chút đi! Tản bộ về thì xem có thể ăn được cơm tối nữa không!
Từ Xán Xán bảo Bích Vân Tiểu Hương ăn cơm trước, còn mình đi hậu viện.
Hậu viện Từ gia không lớn, nhưng Ma Tước tuy nhỏ cũng có đầy đủ ngũ
tạng, ngoại trừ hoa hoa cỏ cỏ, còn xây một chiếc đình dùng cây dương mộc làm trụ, trong đình bày một chiếc bàn tròn và bốn chiếc ghế. Trước
tiên, Từ Xán Xán múc nước từ trong thùng chứa nước ở góc sân để tưới
hoa, tưới xong lại đi lấy một chiếc kéo bạc, đến bên bụi hoa bên cạnh
đường nhỏ đi qua đi lại, chọn một ít cắt xuống. Từ Xán Xán cắt không ít
hoa hồng, sau đó cắm vào một bình hoa đưa đên cho mẫu thân. Khi dưa hấu
trong dạ dày đã tiêu hóa gần hết, cuối cùng Từ Xán Xán cũng thèm nhỏ dãi thịt bò nấu cay và bánh rán nhân rau hẹ. Bên trong canh thịt bò nấu cay có thịt bò nhừ, rong biển, đậu phộng và bột mì, rất thơm rất cay, Từ
Xán Xán uống liền hai chén, lại ăn một khối bánh rán nhân rau hẹ. Bánh
rán nhân rau hẹ mang theo mùi thơm của rau hẹ và bột mì, cắn một cái quả thực ăn ngon đên nỗi đầu lưỡi cũng muốn nuốt vào trong!
Ăn cơm tối muộn, lần thứ hai Từ Xán Xán lại khó chịu, bị đệ đệ pha trò
một trận, không thể làm gì khác hơn là kêu Bích Vân và Tiểu Hương cùng
đi hậu viện tản bộ. Nàng mới ra nhà chính đã nghe thấy đệ đệ nói với mẫu thân ở trong phòng:
- Nương à, tỷ của con sao lại ngu như vậy, dù là thích ăn cũng không thể ăn đến mức no như thế mà!
Từ Xán Xán quay đầu quơ quơ nắm tay về phía đệ đệ, lúc này mới xoay
người rời đi. Trong hậu viện Từ gia, gió đêm mát mẻ mang theo hương thơm của hoa hồng, làm ngươi ta như muốn say, thân thể Từ Xán Xán tựa trên
cây cột bằng gỗ dương trong đình, hưởng thụ sự mát mẻ trong lành tuyệt
vời của buổi tối. Thế nhưng, cho dù ban đêm yên tĩnh như vậy, Từ Xán Xán vẫn nhớ tới Phó Dư Sâm. Nàng thích Phó Dư Sâm, Phó Dư Sâm bị bệnh cũng
giống như nàng bị đau, nhưng nàng không thể vì thích Phó Dư Sâm mà làm
cho gia tộc rơi vào nguy hiểm. Nàng cũng không muốn bởi vì mình mà mang
đến áp lực cho Phó Dư Sâm. Vậy thì, mình chỉ âm thầm thích chàng thôi,
giấu chàng ở trong lòng, sau đó phải đi theo con đường của chính mình.
Đêm đã khuya, Bích Vân vội vàng nhắc nhở Từ Xán Xán trở về phòng. Ba
người cùng nhau đến tiền viện. Trên hành lang tiền viện treo một đèn
lồng màu trắng, vô số con muỗi anh anh ong ong bay tới bay lui ở bốn
phía đèn lồng. Từ Xán Xán vừa mới đi tới khúc quanh thì thấy ngoài cửa
phía Tây nhà chính có một gã sai vặt mặc quần áo màu đen đứng thẳng. Từ
Xán Xán dừng bước, lẳng lặng lắng nghe tiếng nói chuyện truyền tới từ
nhà chính. Trong phòng truyền ra một giọng nam xa lạ đang nói lời từ
biệt. Từ Xán Xán vội vàng lui về phía sau, nàng thấy một người thanh
niên mặc y phục màu đen từ nhà chính đi ra.