Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu
Chương 45 :
Ngày đăng: 14:23 30/04/20
Phó Dư Sâm khép chặt hai tay để cho Từ Xán Xán dính sát trên người mình.
Chàng mặc áo dài màu đen bằng lụa mỏng còn Từ Xán Xán chỉ mặc áo lót,
hai thân thể chỉ cách nhau một tầng y phục mỏng manh dán sát vào nhau,
chàng có thể cảm nhận rõ ràng thân thể mềm mại của Từ Xán Xán, ngửi thấy hương thơm ngào ngạt trên người nàng. Trong khoảnh khắc này, Phó Dư Sâm nhớ lại lúc trước khi chàng ngửi thấy mùi thơm trên người nữ nhân và
mùi son phấn thì sẽ nôn mửa. Chàng càng ôm lấy Từ Xán Xán chặt thêm. Từ
Xán Xán là của chàng, là ông trời dành riêng cho chàng.
Từ Xán Xán bị ôm quá chặt, sắp không thở nổi. Hơi thở ấm áp của Phó Dư
Sâm trên đỉnh đầu nàng, làm thân thể trong ngực chàng cũng run rẩy theo. Ngực chàng hơi gầy nhưng ấm áp vững chắc, Từ Xán Xán vươn hai tay ôm
hông Phó Dư Sâm, dán mặt ở trước ngực chàng. Lần thứ hai cảm nàng nhận
được hông của Phó Dư Sâm rốt cuộc gầy đến thế nào, trước kia nàng là
kinh ngạc, bây giờ là yêu thương. Phó Dư Sâm ôm Từ Xán Xán, cảm thấy cực kỳ ấm áp yên bình, chàng vốn không thích nói chuyện, bởi vậy chỉ đơn
giản ôm Từ Xán Xán cũng không định nói lời nào. Từ Xán Xán có nhiều điều muốn nói cùng Phó Dư Sâm, lại không biết nói cái gì cho phải, cuối cùng nàng giãy khỏi Phó Dư Sâm, ngồi song song với Phó Dư Sâm ở trên giường, nhẹ giọng hỏi:
- Tên tự của công tử là gì?
Đây là nàng học từ cha mình. Phó Dư Sâm hơi kinh ngạc nhìn Từ Xán Xán:
- Tên là...
Chàng đột nhiên ôm Từ Xán Xán, đặt nàng ngồi lên chân mình, cố gắng nói
lảng sang chuyện khác. Từ Xán Xán xê dịch trong ngực chàng, cố tìm một
vị trí thỏa mái —— Phó Dư Sâm quá gầy, ngồi trên đùi chàng cũng không
phải là một chuyện quá thoải mái! Phó Dư Sâm không khỏi thống khổ rên
một tiếng. Từ Xán Xán cảm giác được phía dưới có một vật cưng cứng chỉa
vào phía dưới mình, nàng lập tức hiểu rõ đó là cái gì, không khỏi mặt đỏ tới mang tai muốn tránh thoát. Hơi thở ấm áp của Phó Dư Sâm phun bên
tai Từ Xán Xán, chàng cúi đầu mút vành tai Từ Xán Xán. Lúc này Từ Xán
Xán mới phát hiện điểm nhạy cảm của mình nhiều lắm, nàng không khỏi cong ngón chân, hô hấp dồn dập. Phó Dư Sâm nhẹ giọng nói bên tai nàng:
- Tên tự của ta là Thiên Tứ!
Từ Xán Xán ngẩn người, không nhịn được nở nụ cười. Nàng thực sự không
Phó Quế mang mũ và áo giáo ra chuẩn bị giúp công tử mặc vào. Tiết Anh
cũng sớm thay giáp trụ chạy tới, vào thư phòng, thẳng thắn lưu loát hành lễ một cái:
- Tiết Anh tham kiến Đoàn luyện đại nhân!
Phó Dư Sâm vẫn đắm chìm trong xấu hổ và giận dữ đêm qua, bởi vậy chỉ
liếc mắt nhìn hắn, cũng không phản ứng. Người dưới trướng Phó Dư Sâm đều biết tính tình của chàng, vì vậy Tiết Anh cũng không câu nệ, cười hì hì đứng lên. Nhìn bộ dáng Tiết Anh vui vẻ, Phó Dư Sâm rất muốn hỏi hắn tại sao đêm qua mình lại tiết nhanh như thế. Trước kia là chàng không cứng
được, hiện tại cứng được thì lại bị tiết sớm, việc này làm Phó Dư Sâm
thật khổ sở mà! Dưới trướng chàng có mấy người trẻ tuổi nhưng chỉ có
Tiết Anh đã thành thân, chẳng phải có chút kinh nghiệm hơn à?! Nhưng
cuối cùng Phó Dư Sâm vẫn không mở miệng. Chàng nghĩ, việc này chỉ có
chàng và Xán Xán biết là được!
Phó Liễu đi đến, cầm trong tay một chồng thiếp mời, thư tín và các loại lễ vật.
- Công tử, lại có người vạch tội người đấy ạ!
Phó Liễu mặt mày ủ dột nói.
- À.
Phó Dư Sâm rất bình tĩnh,
- Có những ai thế?
Phó Liễu cầm lấy danh sách đọc lên:
- Lễ nghi viện phán lễ bộ Lý Triệu Khánh, Hình bộ viên ngoại lang Trương Khánh, Ngự Sử Tống Kim Vân...
Nghe đến mấy tên quan viên tố cáo mình, Phó Dư Sâm hít một hơi thật sâu, quên ngay chuyện nhi nữ tình trường này ra sau ót, nghiêm túc tinh thần chuẩn bị nghênh chiến.