Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu
Chương 46 :
Ngày đăng: 14:24 30/04/20
Dùng xong bữa trưa, Phó Dư Sâm chậm rãi cưỡi ngựa từ doanh trại quân đội
Hạnh Hoa đi ra, Chu Anh, Tiết Anh, Phó Liễu cùng với mười mấy người mặc
giáp trụ bảo vệ quanh chàng hướng Tây hoa môn mà đi. Phó Dư Sâm cưỡi
ngựa yên lặng suy nghĩ. Đương nhiên chàng biết những người buộc tội
chàng đều là môn hạ chó săn của Thư thị. Chẳng qua, hiện tại chàng cần
khiêm tốn, biểu hiện ra khí độ bản thân, dù sao chỉ cần Vĩnh Yên đế và
phụ thân đều không sinh ra nam đinh thứ hai nữa, bọn chúng cũng không
cách nào thay thế người thừa kế ngôi vị hoàng đế được. Mà chàng, hiện
tại phải thể hiện khí độ bản thân và tấm lòng của mình với Vĩnh Yên đế,
đồng thời cho Thư thị một ít phản kích, trước hết phải để cho bọn chúng
khó chịu mới được! Tựa như cố ý, mỗi lần chàng nghĩ đến Từ Xán Xán,
chàng sẽ lập tức ép buộc đại não bỏ qua.
Chuyện đêm qua đã thành vùng cấm trong đầu chàng, ngay cả bản thân chàng cũng không muốn nghĩ tới, bởi vì quá mất mặt, không chỉ vừa tiếp xúc là “tiết”, mà chàng còn hốt hoảng bỏ chạy, thực sự là sỉ nhục lớn nhất
trong mười tám năm qua của chàng mà! Mỗi khi Phó Dư Sâm nghĩ đến sự việc đêm qua thì trong lồng ngực lại có cảm xúc ảo não muốn đấm ngực dậm
chân dâng lên. Chàng nhìn đồng ruộng ven đường, ý đồ dời đi lực chú ý.
Trời xanh mây trắng, bên dưới là đồng ruộng mênh mông bát ngát, lúa mạch đã sớm gặt xong, trên ruộng mọc lên vô số mầm đỗ xanh, mầm đậu tương và mầm cây ngô xanh mượt, những cây này còn hơi có vẻ non nớt từ từ sinh
trưởng trong gió nhẹ chập chờn. Phó Dư Sâm nhìn một chút, vùng xung
quanh lông mày nhíu lại. Suốt chặng đường chàng từ quân doanh đi ra, mãi cho đến đây cũng không nhìn thấy một cột mốc nào, xem ra đây đều là đất của địa chủ. Vì thế chàng lại nghĩ tới gần đây tình hình thôn tính đất
đai và bách tính mất đất phải xa xứ lưu lạc tại kinh thành càng ngày
càng nghiêm trọng, ánh mắt chàng trở nên sâu thẳm. Chu Anh thúc ngựa
chạy tới, cười hì hì nói:
- Đại ca, huynh lại có cái chủ ý hôi thiu gì đấy?
Đối với Chu Anh là con một của cô cô này, Phó Dư Sâm cũng không thể tàn
nhẫn độc ác được, cũng lười mắng chửi tức giận với hắn. Chàng dùng roi
ngựa quất Chu Anh một cái, không để ý tới hắn nữa mà nhìn về phía Tiết
Anh bên cạnh, nói:
- Đi xem đây là đất của nhà ai!
Tiết Anh đáp “vâng”, sau đó thả chậm tốc độ, nói khẽ với một người thanh niên mặc giáp trụ đi theo phía sau:
- Thay đổi thường phục đi điều tra một chút chủ nhân chân chính của mảnh đất này là ai!
Chu Anh vui rạo rực theo sát Phó Dư Sâm, vừa rồi bị chàng đánh một roi,
đối với hắn mà nói không đau cũng chẳng ngứa, đơn giản là không đáng kể. Hắn luôn luôn có phần bỉ ổi, hận không thể sấn tới lại bị đại ca lườm
một cái.
Đoàn người vào Tây hoa môn đi về phía hoàng cung. Đi tới ngõ hẻm Uy Tử
thì dừng lại, một người mặc áo xanh ở bên đường khoát tay áo một cái,
Phó Liễu lập tức bất tri bất giác cưỡi ngựa thoát khỏi đội ngũ. Phó Dư
Sâm vừa mới xuống ngựa ở bên ngoài cửa cung, Phó Liễu tiến lên thấp
giọng nói:
ông ở phủ Định Quốc Công đã rất kỳ vọng sẽ trở thành môn khách của Phó
Đoàn luyện, ai ngờ ám hiệu vài lần, Phó Đoàn luyện cũng không đáp lại,
lúc đó trong lòng ông có phần không dễ chịu; Nhưng về đến nhà, thấy được thê tử con cái, gia đình vui vẻ ngược lại càng làm ông thoải mái hơn.
Phu thê Định Quốc Công ở trong cung ngây ngô hai ngày, Phó Dư Sâm cũng
đi quân doanh ngoài thành, phủ Định Quốc Công hiếm khi yên tĩnh thế này. Phía Đông Hồng Phong uyển có một hồ lớn, bên hồ trồng đầy cây tử đằng
và cây tùng, Phó Lục tiểu thư và Phó Thất tiểu thư đang vui vẻ thoải mái chơi đu dây bên hồ, thấy thân tín của mẫu thân là Hà ma ma mang theo
một tiểu nha hoàn ở bờ bên kia vòng quanh hồ đi tới bên này. Biết được
phụ thân mẫu thân đã từ trong cung trở về, Phó Hồng Anh và Phó Côi Anh
đều rất vui vẻ, cũng không thắc mắc gì mà mang theo thiếp thân nha hoàn
theo Hà ma ma ra Hồng Phong uyển.
- Cái gì giữa con và Thất muội chọn một người gả cho con trai trưởng của An Dương hầu á?
Phó Hồng Anh lập tức kháng nghị.
- Ai chẳng biết An Dương hầu thích uống rượu, con cái sinh ra đều là người ngu! Nhất định hắn cũng là một kẻ ngu si!
Phó Côi Anh không nói gì nhưng biểu hiện trên mặt đã cứng ngắc. Phó Phu nhân oán hận nói:
- Chắc là do thằng nhãi con Phó Dư Sâm giở trò quỷ! Chỉ hận Hoàng đế
cũng không nói với cha các con một tiếng đã hạ chiếu gả rồi!
Phó Hồng Anh lại muốn ồn ào, Phó Côi Anh lôi kéo nàng ta nói:
- Lục tỷ, chúng ta đến ngoài thư phòng tìm cha đi!
- Đúng đúng!
Phó Hồng Anh rốt cuộc biết phương hướng hành động, phấn khích nói,
- Phải làm cho cha biết, Phó Dư Sâm chỉ là con vợ kế nghèo hèn, tỷ muội chúng ta mới là chính tông đích mạch Phó gia!
Chạng vạng ngày hôm đó Từ Xán Xán vừa mới học xong, phu thê Từ Đình Hòa
cũng từ trong cung trở về. Bất chấp phong trần mệt mỏi, cho những người
khác trong phòng lui xuống chỉ để lại Từ Xán Xán, Từ Đình Hòa liếc mắt
nhìn thê tử, lúc này mới mỉm cười nói với Từ Xán Xán:
- Xán Xán này, ngày mai Tôn công công sẽ đón cháu tiến cung gặp thánh thượng!
Ông đắc ý cực kỳ:
- Thánh thượng tự mình gặp mặt, đây chính là vinh hạnh rất lớn đấy!
Trong nháy mắt mặt Từ Xán Xán không còn huyết sắc, hai tay giấu trong áo hai tay run nhè nhẹ. Sau khi trải qua kiều diễm đêm qua, nàng cũng quên mất không còn một mảnh chuyện mình phải vào cung!