Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu
Chương 47 :
Ngày đăng: 14:24 30/04/20
Từ Xán Xán cấu vào lòng bàn tay để bản thân nhanh chóng trấn định lại. Thế nhưng, bất tri bất giác ánh mắt của nàng đã ươn ướt. Nàng cúi đầu, miễn cưỡng bày ra vẻ tươi cười, trong ánh mắt long lanh tràn đầy nước mắt,
cố gắng khiến ngữ điệu bình thường:
- Vâng ạ!
Từ Hàn thị liếc mắt nhìn Từ Xán Xán: Lúc này chẳng phải phải nói lời cảm tạ hay sao, nha đầu này nói “ vâng” cái gì thế! Bà nhìn thấy đôi mắt
hoa đào của Từ Xán Xán ngập nước, đôi môi đỏ bừng hơi mở ra, mặc dù chỉ
mặc la y màu đen và quần trắng mộc mạc, trên đầu chẳng qua chỉ cài một
cây trâm bạc nhưng giữa vẻ trắng trong thuần khiết ấy lại lộ ra sự xinh
đẹp, dáng người mềm mại như không xương động lòng người. Từ Hàn thị
không nhịn cảm thán một tiếng trong lòng: Nha đầu kia quả thực là làm
cho người ta vừa thấy đã thương mà! Bà liếc nhìn trượng phu, nghĩ ông
thật sự rất thật tinh mắt. Từ Đình Hòa hiền lành nhìn Từ Xán Xán, nói
một câu:
- Nếu lọt vào mắt xanh của thánh thượng, được vào cung, cháu nhất định
phải hiền thục, đoan trang, độ lượng, hầu hạ thánh thượng thật tốt, sớm
ngày sinh hạ hoàng tự.
Từ Xán Xán tươi cười nhàn nhạt, nhưng trong lòng thì đang tự mình giải
thích câu từ của đại bá nói: “Hiền thục” ư, là muốn ta thể hiện dáng vẻ
hiền lành; còn “Đoan trang” chẳng phải là muốn ta trước mặt thì thể hiện đoan trang còn khi ở chỗ của Hoàng đế thì phải nịnh bợ à; còn “độ
lượng” lại là muốn ta không nên được sủng mà kiêu, làm ra việc tranh thủ tình cảm quá quắt đây mà! Nàng hơi phúc thân:
- Vâng ạ!
Từ Hàn thị lại cười nói:
- Ngày mai sang đây, Âu Dương đại gia sẽ an bài nước hương tắm rửa và chuẩn bị đồ trang sức trang điểm cho cháu!
- Vâng ạ!
Từ Xán Xán vừa trả lời vừa phúc thân. Từ Đình Hòa nâng chén trà lên uống một ngụm rồi lại để chén xuống nói:
- Hiệu thuốc bắc nhà cháu đã đứng vững gót chân ở phố Mã Đạo, cửa hàng
này vốn là của anh em nhà Mã Tương, ta mua về thay cha cháu đấy!
Từ Xán Xán biết rõ ý đại bá nói là khế ước hiệu thuốc nhà mình vẫn còn ở trong tay ông ta, cũng giả vờ lắng nghe, nhưng không hé răng. Từ Đình
Hòa lại nói:
- Cha cháu trị bệnh cho Phó Đoàn luyện, đây là chuyện tốt, khi trở lại
hãy nói cho cha cháu biết, phải cố gắng thân cận với Phó Đoàn luyện
chút, phải nịnh bợ hắn nhưng không được làm cho người khác nghĩ cả nhà
Từ thị là thân tín của Phó Đoàn luyện!
Từ xán nghĩ: Đây đại khái là nói ông ta làm quan trong triều, không có
khả năng thân cận với Phó Dư Sâm, nhưng nếu cha nàng nịnh bợ Phó Dư Sâm, như vậy có thể lưu lại một đường lui cho Từ gia. Nàng phúc thân nói:
- Cháu gái hiểu rồi ạ!
Từ Đình Hòa cảm thấy những điều cần nói đã nói xong, trên mặt ông mang theo ý cười:
- Ông ngoại Hàn gia vừa phái người đưa tin ——
Vĩnh Yên đế mỉm cười:
- Đừng thấy ngày thường cháu tuấn tú, lúc còn trẻ trẫm còn đẹp mắt hơn so với cháu đấy!
Ông nhìn Phó Dư Sâm, trầm giọng nói:
- Cháu không phải là con vợ cả, bởi vậy muốn chọn chính thê thần phục
cháu, cháu phải chọn thứ nữ của gia tộc quan văn, không thể kết thân với quyền thần võ tướng, cũng không thể là dòng chính, như vậy cháu mới có
khả năng lợi dụng, có thể gây khó dễ cho bọn họ, mới không có họa ngoại
thích; cháu có thể chọn phi tần thiên tư quốc sắc mà mình thích, nhưng
nhất định phải tuyển những nữ nhân của gia đình đàng hoàng, như vậy mới
có khả năng nắm các nàng trong lòng bàn tay cháu được!
Phó Dư Sâm biết Vĩnh Yên đế đang dạy mình đạo làm vua nên kính cẩn lắng nghe. Vĩnh Yên đế nâng chén trà lên uống một ngụm:
- Thê tử chỉ là người quản lý gia vụ cho cháu, đừng để nàng tham dự
chính vụ; những nữ nhân khác chỉ có thể là đồ chơi, không có khả năng
động tình! Đối với quan viên phải ân uy tịnh thi, nên thưởng phải
thưởng, đáng chết phải giết, không được do dự! Quân đội nhất định phải
nắm giữ trong tay mình! Thái giám chỉ là nô tài, đồ chơi, dùng bọn họ
nhưng không nên ỷ lại, không nên gây thành họa lớn như Đại Hán.
Mấy ngày nay Vĩnh Yên đế suy tính rất nhiều. Tuy ông nghe theo đám người Viên Lâm khuyên can đề nghị chuẩn bị chọn nữ tử đàng hoàng tiến cung
nhưng ông cũng biết cùng với chờ mong sinh được con nối dòng hư vô mờ
mịt, còn không bằng giáo dục Phó Dư Sâm thật tốt trước. Ông an bài đường đi cho Phó Dư Sâm:
- Trước hết, bắt đầu từ ngày mai cháu không cần lên triều, buổi sáng
mỗi ngày hãy đi quân doanh, trẫm muốn nhìn thủ đoạn của cháu một chút,
nếu là đạt yêu cầu thì sẽ giao cấm quân cho cháu!
Phó Dư Sâm vừa muốn tạ ân, ông khoát khoát tay:
- Hãy nghe trẫm nói xong! Buổi chiều trẫm an bài mấy người Đinh Tu Bình dạy bảo cháu. Dùng bữa tối cùng trẫm xong hãy về.
- Tạ ơn hoàng bá phụ!
Phó Dư Sâm đứng dậy tạ ân.
- Ngồi xuống đi!
Vĩnh Yên đế lại nói,
- Ngày mai Trẫm chọn vài người từ gia đình đàng hoàng làm bạn cùng cháu, A Sâm cháu không nên suy nghĩ nhiều!
Phó Dư Sâm cười khẽ:
- Cháu biết!
Trở lại thư phòng Trúc Thanh viện, lúc này Phó Dư Sâm mới hỏi Phó Liễu:
- Ngươi có đi tìm Phó Bích không?