Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu

Chương 50 :

Ngày đăng: 14:24 30/04/20


Phó Dư Sâm cõng Từ Xán Xán từ ngõ hẻm tối om sâu thẳm đi ra, nhìn qua Từ

Xán Xán có vẻ duyên dáng yểu điệu, kỳ thực không chỉ không gầy, ngược

lại còn nhiều thịt, nhưng chàng cũng không cảm thấy mình phải cố hết

sức. Thân thể mềm mại ấm áp của Từ Xán Xán dán trên lưng chàng, làm

chàng cảm thấy thỏa mãn và hạnh phúc. Phó Dư Sâm nghĩ Từ Xán Xán vốn

thiện lương, thông tuệ, khôn khéo, lãnh tĩnh, cũng không có ưu điểm gì

đặc biệt nhưng chàng lại rất thích nàng, thích đến nỗi muốn làm nàng vui sướng, muốn nhìn nàng cười, muốn nàng vĩnh viễn ở lại bên cạnh mình.



Mặt Từ Xán Xán áp vào chiếc cổ thon dài của Phó Dư Sâm, cảm thụ được

nhịp đập của chàng, lòng tràn đầy hạnh phúc vô ngần. Người nàng yêu cũng yêu nàng, hạnh phúc cũng chỉ đơn giản như vậy. Sắp đến đầu ngõ hẻm rồi, Phó Dư Sâm dừng bước, nhẹ giọng nói:



- Nàng đi trước đi, ta đi theo phía sau nàng!



Từ Xán Xán “Ừ” một tiếng, đột nhiên cố sức nắm chặt hai vai Phó Dư Sâm,

ghé trên mặt Phó Dư Sâm hôn một cái. Khuôn mặt trắng nhỏ của Phó Dư Sâm

trong nháy mắt đỏ như máu, may mà bầu trời tối đen nên Từ Xán Xán không

nhìn thấy. Chàng cúi người để Từ Xán Xán xuống, sau khi đứng dậy không

chịu nhìn Từ Xán Xán, chờ Từ Xán Xán đi trước. Từ Xán Xán hơi sửa sang

lại quần áo, liếc mắt thì thấy Phó Dư Sâm đang không được tự nhiên không chịu nhìn mình, khóe miệng nàng nhếch lên mang theo nụ cười ngọt ngào

trong lòng đắc ý, quay người đi tới Chung Cổ lâu nơi ước hẹn với đám

người Nghi Xuân.



Phía trước là Chung Cổ lâu, Từ Xán Xán xoay người nhìn lại phía sau.

Trong dòng người tấp lập, thân hình đơn bạc cao ráo của Phó Dư Sâm cô

độc đứng ở phía sau vài bước nhìn về phía nàng, mắt phượng sâu thẳm,

không nói một lời, cô độc như vậy, lẻ loi như vậy làm lòng nàng đau như

đao cắt. Người người đều nói Phó Dư Sâm là thiên chi kiêu tử, sống trong gấm lụa hào hoa xa xỉ, tiền đồ bản thân vô cùng rộng mở, nhưng nàng cảm thấy chàng rất đáng thương, muốn ôm chàng vào ngực mình mà an ủi bảo

hộ. Tay Từ Xán Xán lau nước mắt không biết chảy ra từ bao giờ, ổn định

tâm tình, không quay đầu lại, xách váy bước nhanh đến Chung Cổ lâu.



Từ Nghi Xuân mua ba quả dưa hấu lớn, mang theo Thường Liễu, Bích Vân và

Tiểu Hương đang kiễng chân chờ mong dưới lầu Chung Cổ lâu, thấy Từ Xán

Xán đang chạy vội tới thì lập tức nghênh đón, vỗ đầu nàng ầm ĩ nói:



- Tỷ tỷ chạy đi nơi nào thế hả? Tỷ có biết là sẽ gặp phải nguy hiểm không hả? Tỷ không biết đệ sẽ lo lắng à——



Từ Xán Xán nhìn hắn bày ra bộ dáng ông cụ non lớn tiếng trách cứ mình,

trong lòng buồn cười, lấy tay che miệng hắn lại, ôn nhu cười:



- Đệ đệ, tỷ tỷ sai rồi, xin lỗi đệ mà!



Từ Nghi Xuân không nghĩ tới hôm nay tỷ tỷ lại dễ dàng đầu hàng như vậy,

còn làm nũng với mình, không khỏi vô cùng kinh ngạc và vui sướng, ngược

lại một câu cũng không nói thêm được. Về đến nhà, Từ Vương thị cắt toàn

bộ dưa hấu mà Từ Nghi Xuân mua về, toàn gia trên dưới đều ăn đến no

bụng.



Từ Xán Xán tắm rửa xong đi ra, nhìn Bích Vân vội vàng hầu hạ mình, suy

nghĩ một chút, cuối cùng vẫn không nói gì. Nàng tín nhiệm Phó Dư Sâm,

như vậy đương nhiên hẳn là cũng phải tín nhiệm người Phó Dư Sâm an bài.

Nằm trên giường, Từ Xán Xán không tự chủ được mà nghĩ tới chuyện đã xảy

ra ở chợ đêm phố Mã Đạo. Nàng không nghĩ tới nhìn Phó Dư Sâm gầy yếu mà
Dương đại gia ở gian sáng của nhà kề chờ Từ Xán Xán, trong gian tối đã

bày một thùng nước tắm lớn bốc hơi nóng và mùi hương thơm ngát. Từ Xán

Xán thản nhiên cười chào Âu Dương đại gia:



- Tiểu nữ xin thỉnh an lão sư ạ!



Âu Dương đại gia cười đỡ nàng dậy, nói:



- Người đi ngửi thử xem trong nước tắm đã thêm mùi hương gì?



- Được!



Khi Từ Xán Xán theo Âu Dương đại gia vào gian tối, Bích Vân cũng đi vào

theo. Từ Xán Xán ghé vào thùng nước tắm ngửi ngửi, lúc này mới phát hiện là mùi mai vàng thơm ngát, không khỏi nhìn về phía Âu Dương đại gia. Âu Dương đại gia đắc ý:



- Vào lúc này, các tú nữ chắc là đều dùng các loại hương hoa hồng để

pha nước tắm, làm cho trên người toàn là mùi hoa hồng, nhưng như thế

chẳng phải là ngàn người đều giống nhau à! Nếu hương thơm trên người cô

nương không giống người thường, vậy trước tiên cũng thắng người khác một bậc rồi!



Tay nàng vừa vốc chút nước cho Từ Xán Xán ngửi, vừa giải thích:



- Đương thời ta có thể có nổi danh như thế, cũng là bởi vì ta rất giỏi

về điều hương, hương lộ và hương cao đưa cho người đều là ta tự tay pha

chế, hương ở trong nước tắm này là nước hương ưng ý nhất của ta, lúc tắm rửa, mùi thơm ngát của mai vàng sẽ giữ được trên người ít nhất một ngày một đêm, nếu thường xuyên sử dụng, mùi hương sẽ thấm vào thân thể đấy!



Âu Dương đại gia mỉm cười chỉ vào một một hộp gỗ để trên án, nói:



- Ta còn để lại cho người một tráp đấy!



Từ Xán Xán vội vàng phúc thân cảm tạ. Âu Dương đại gia lấy một xấp y phục tiến đến, nói:



- Đây là thái giám trong cung đưa tới, là trang phục thống nhất của tú nữ, người tắm xong thì mặc vào đi!



Dứt lời, nàng chuẩn bị đi ra ngoài. Từ Xán Xán nhìn về phía Bích Vân, nháy mắt một cái. Bích Vân cười nói:



- Đại gia, nô tỳ lưu lại hầu hạ cô nương chúng ta!



Âu Dương đại gia gật đầu đi ra. Từ Xán Xán ngâm mình trong thùng nước

tắm nhìn Bích Vân. Chỉ thấy Bích Vân thật nhanh lấy xấp y phục, từ trong lòng móc ra một túi châm tuyến, mấy ngón tay bắt đầu thành thạo bận rộn may vá. Từ Xán Xán trợn to hai mắt nhìn nàng vá một bọc nhỏ ở giữa hai

nách của la y hồng nhạt. Nàng không rõ Bích Vân đang làm gì, trong lòng

rất tò mò, bèn vẫy vẫy tay với Bích Vân, ý bảo Bích Vân tới.



- Bên trong đựng cái gì thế?



Nàng nhẹ giọng hỏi Bích Vân. Bích Vân giảo hoạt cười:



- Đến lúc đó cô nương sẽ biết!



Từ Xán Xán: “...” Nha đầu kia biết thân phận gián điệp của mình bị phát hiện, giờ lại còn chơi trò thần thần bí bí nữa.