Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu
Chương 49 :
Ngày đăng: 14:24 30/04/20
Lần ăn cơm tối này Từ Xán Xán no đến nỗi phải ôm bụng đi tới đi lui trong
nhà chính. Đã như vậy nàng còn vừa đi vừa nói thầm: “Thật là muốn ăn dưa hấu cát Khai Phong quá!”. Dưa hấu cát Khai Phong không dùng phân mà
dùng bã đậu và dầu vừng sau khi ép khô nước để bón vì vậy vị vừa ngọt
quả lại lớn nổi danh thiên hạ. Bởi vì Từ Nghi Xuân được trúng tuyển Quốc Tử Giám nên hết sức hưng phấn. dù sao hắn cũng nhỏ tuổi, không kìm nén
được sự vui vẻ, kích động nói:
- Tỷ tỷ, phố Mã Đạo có chợ đêm đấy, hay là chúng ta đi phác mại mấy quả dưa hấu về ăn nhé?
Từ Xán Xán không lập tức đồng ý ngay. Phác mại hay còn gọi là bác mại,
là một phương thức đặc biệt trong buôn bán hoa quả ở Đại Lương, tức là
người bán và người mua dùng tiền đồng, diêu ký, ném phi tiêu tương tự
như một hình thức đánh bạc nho nhỏ, thắng có thể dùng rất ít tiền cũng
có thể mua được hoa quả, nếu thua ngoại trừ phải trả tiền cho người bán
hàng thì cái gì cũng không chiếm được. Thấy Từ Xán Xán còn đang suy
nghĩ, Từ Nghi Xuân nhân tiện nói:
- Tỷ à, thuận tiện cũng đi tản bộ chút để tiêu hóa mà!
Hắn vừa nói chuyện, ánh mắt lại cố ý liếc về phía bụng của Từ Xán Xán.
Từ Xán Xán phẫn nộ nhìn hắn, tay gõ gõ trên đầu hắn ba cái. Từ Vương thị đang chỉ huy Tiểu Hương Bích Vân các nàng thu thập bàn, nghe được Từ
Xán Xán và Từ Nghi Xuân nói chuyện, cũng nói:
- Đi chợ ở phố Mã Đạo cũng được, vừa lúc trong nhà hết dưa hấu rồi!
Thấy Từ Xán Xán còn do dự, lại nói:
- Hơn nữa, nhà chúng ta cách phố Mã Đạo gần như vậy, bảo Tiểu Hương,
Bích Vân và Thường Liễu cũng đi theo thì có thể xảy ra chuyện gì được?
Biện kinh cũng không phải trấn Lạo Hà của chúng ta, dưới chân thiên tử
nào có nhiều côn đồ lưu manh như thế?
Từ Vương thị giải quyết dứt khoát, Từ Xán Xán cũng đồng ý. Một nhóm năm
người ra cửa. Thường Liễu đốt đèn lồng đi đằng trước, Từ Xán Xán nắm tay Từ Nghi Xuân đi phía sau hắn, còn Bích Vân kéo tay Tiểu Hương đi cuối
cùng.
Cửa trước Từ gia ở phố Thanh Thạch, mặc dù cách phố Mã Đạo rất gần nhưng cực kỳ yên tĩnh, có nhiều khóm hoa và cây cảnh nhưng ít dấu tích con
người. Lúc này trời đã tối đen, trên đường phố vắng vẻ không một bóng
người, hai bên đường phố bụi hoa và cây cảnh đen sì, nhìn qua hơi dọa
người. Bầu trời không ánh trăng, nhưng khắp trời đã đầy sao. Từ Xán Xán
kéo tay Từ Nghi Xuân nhìn bầu trời sao một lát, nhớ lại kiếp trước mình ở ngoại thành căn bản nhìn không thấy ánh trăng, sau lại lên đại học đi
cùng với bạn đến ngọn núi Bảo Thiên Mạn, lúc này mới lần đầu tiên thấy
khắp bầu trời sao. Nàng nhéo nhéo tay đệ đệ, cười hỏi:
- Từ Nghi Xuân, đệ có biết ngôi nào là sao Khiên Ngưu ngôi nào là sao Chức Nữ không?
Từ Nghi Xuân đầu tiên là dùng mũi “hứ” một tiếng tỏ vẻ “khinh bỉ”, sau đó mới nói:
- Tỷ tỷ à, hiện tại đệ là giám sinh đấy!
Quốc Tử Giám chỉ tuyển đệ tử quan viên thất phẩm trở nên, bởi vậy đối
mùa xuân. Phó Dư Sâm thở phì phò ôm lấy Từ Xán Xán, xốc váy lên, tách
hai chân của nàng ra vòng qua thắt lưng mình, đâm lên phía trước, để
nàng cảm thụ sự nóng ruột của mình. Phía dưới Từ Xán Xán bị đâm mấy cái
lại làm cho nàng thanh tỉnh lại. Nàng giùng giằng tuột xuống từ trên
người Phó Dư Sâm, cặp mắt đào ướt nhẹp nhìn Phó Dư Sâm:
- Phó Dư Sâm, ngày mai thiếp sẽ tiến cung tuyển tú rồi!
Phó Dư Sâm nhẹ nhàng thở hổn hển, mắt phượng sáng dọa người không hề chớp mắt nhìn nàng:
- Ta biết!
Thấy chàng không chịu nhiều lời, trong lòng Từ Xán Xán buồn bã, bi
thương nhìn chàng. Đáy lòng Phó Dư Sâm lập tức mềm nhũn, chàng đưa tay
ôm nàng vào trong ngực:
- Xán Xán, ngày mai tất cả mọi việc nàng đều nghe theo Phó Bích nhé!
- Phó Bích á?
Mặt Từ Xán Xán vùi trong lồng ngực đơn bạc của chàng không muốn rời
khỏi, buồn bực hỏi. Tay Phó Dư Sâm cách y phục vỗ nhẹ mông nàng, dần dần dịch chuyển về phía trước
- Chính là Bích Vân đấy.
Một lúc sau, Phó Dư Sâm còn không chịu buông Từ Xán Xán ra, Từ Xán Xán
nhớ tới đệ đệ nếu không thấy mình nhất định sẽ sốt ruột, vội vàng nói:
- Thiếp phải đi về rồi!
Phó Dư Sâm nhìn nàng nhẹ giọng nói:
- Để ta cõng nàng!
Từ Xán Xán: “...”
Nàng nhìn thân thể gầy gò của chàng, ngẫm lại thịt trên người mình, ngượng ngùng nói:
- Phó Dư Sâm, thiếp sợ sẽ đè bẹp chàng mất…!
Phó Dư Sâm khẽ cười một tiếng, tay rút quạt giấy bên hông ném xuống đất, cúi người xuống phía trước Từ Xán Xán:
- Nữ nhân của mình mà ta còn không cõng nổi à!
Cho tới bây giờ Từ Xán Xán chưa thấy qua Phó Dư Sâm hoạt bát như vậy,
vốn còn đang kinh ngạc, chợt nghe chàng nói “ nữ nhân của ta”, đầu tiên
là sửng sốt, sau đó là vô hạn vui mừng dâng lên, tay nàng vịn bờ vai của chàng, ghé vào trên người chàng. Hai tay Phó Dư Sâm ôm chiếc mông mềm
mại đầy đặn của nàng, đi nhanh về phía trước.