Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu
Chương 6 : Xuân – Tình
Ngày đăng: 14:23 30/04/20
Sau bữa cơm tối, cả nhà Từ gia tụ tập tại nhà chính là thời khắc ấm áp nhất trong một ngày.Từ Thuận Hòa sợ ngọn đèn quá mờ, bèn bảoTiểu Hương lấy
thêm hai cây nến, một cây đặt trên bàn vuông, hắn ngồi ở đó cầm mấy
quyển sách thuốc lật xem. Một cây khác đặt trên bàn thấp, thuận tiện cho Từ Xán Xán và Từ Nghi Xuân - Từ Xán Xán cầm một quyển “Lý Nghĩa Sơn thi tập”, Từ Nghi Xuân vẫn đọc “Sử ký” như trước.
Tiểu Hương ngồi bên cạnh dùng lò than nhỏ hâm nóng rượu Thiệu Hưng. Sau
khi hâm nóng xong, thêm đường mật ong rồi rót cho bốn người Từ gia mỗi
người một chén. Từ Vương thị bưng chén lên nhấp một ngụm, hỏi Từ Thuận
Hòa đang chuyên tâm lật sách:
- Tướng công, tại sao tối nay lại chăm chỉ học tập thế?
Mắt Từ Thuận Hòa vẫn đặt trong sách như cũ:
- Aizz, vị khách sộp kia sắp đi, bảo là vẫn không có hiệu quả, ta phải nghiên cứu thêm chút.
Từ Vương thị nghe trượng phu nói xong, sợ con gái nghe hiểu ý câu
chuyện, vội vàng nhìn sang, phát hiện Từ Xán Xán cắm cúi đọc thơ, Từ
Nghi Xuân cũng rất nghiêm túc học bài dưới ánh nến, lúc này mới yên
lòng, hai tay bưng chén dâng cho Từ Thuận Hòa:
- Tướng công, đêm xuân lạnh lẽo, uống một chén rượu nóng cho ấm người đi!
Từ Xán Xán giả vờ chăm chú đọc thơ nhưng kỳ thực đang dựng thẳng lỗ tai
nghe cha nương nói chuyện! Trong lòng nàng tính toán mấy lần, cảm thấy
vị khách sộp mà cha nói chính là mỹ thiếu niên mắt phượng kia, cũng đoán ra tần suất mỹ thiếu niên đến chẩn bệnh ở Thuận Hòa Đường là mười ngày
một lần. Nàng vốn nghĩ còn có thể tìm biện pháp gặp mặt, ai biết hắn lại không tới nữa…
Từ Nghi Xuân đọc sách, qua khe hở liếc nhìn tỷ tỷ, phát hiện tuy rằng
nàng giống như đang đọc thơ, nhưng hai tròng mắt đen long lanh chậm rãi
đảo qua đảo lại, liền đoán được tỷ tỷ lại thất thần. Hắn bưng chén rượu
lên nếm nếm, lúc này mới mời tỷ tỷ:
- Tỷ tỷ.
Hắn đưa chén rượu lên môi Từ Xán Xán, nàng còn chưa phục hồi tinh thần,
bởi vì giả vờ đọc thơ mà miệng vẫn còn hơi hơi giương lên. Từ Nghi Xuân
sổ, làm nàng và Tiểu Hương bị dọa đến lạnh run thành một khối.
Từ Xán Xán bảo Tiểu Hương thêm trà, uống một ngụm, trong lòng cố gắng
khuyến khích bản thân, sống lưng thẳng tắp làm ra bộ dáng ổn trọng thỏa
đáng, lúc này mới lên tiếng nói:
- Từ Sâm, ta nhớ kỹ đại bá đã từng nói "Cẩn thận sử đắc vạn năm thuyền", không biết là ý gì?
Từ Sâm nhìn qua không quá hai mươi lăm tuổi, ngày thường rất tuấn tú.
Tuổi hắn còn trẻ mà có thể ở Từ phủ làm được chức tổng quản, đương nhiên là người thông minh. Từ Sâm hơi suy nghĩ một chút, cúi đầu kính cẩn
nghe theo nói:
- Nhị cô nương, ý tứ lão gia đại khái là mọi việc đều phải cẩn thận ạ.
Từ Xán Xán 囧: Nhị cô nương...
Từ Sâm khom mình hành lễ nói:
- Nhị cô nương, nô tài thấy trạm dịch Phương thành coi như sạch sẽ, tối nay có nghỉ ngơi ở đó một đêm không?
Từ Xán Xán nghiêm trang gật đầu:
- Vậy cũng tốt!
Trạm dịch Phương thành nằm bên cạnh đường lớn thành tây, được rừng hòe
bao quanh, hoa hòe đến tháng năm mới nở, rừng cây hòe tháng ba đương
nhiên không thể đẹp thế, thậm chí còn hơi âm u.
Từ Xán Xán rửa mặt chải đầu xong, đang muốn thay y phục, chợt nghe thấy
tiếng vó ngựa từ xa đến gần, nàng đi tới trước cửa sổ, xuyên qua khe hở
nhìn ra bên ngoài. Trong viện và cửa chính trạm dịch treo mấy đèn lồng,
ngược lại cũng sáng sủa. Tiếng vó ngựa hình như dừng lại bên ngoài trạm
dịch, vài câu đối đáp mơ hồ truyền đến. Lúc sau, một đám binh sĩ mặc áo
giáp vây quanh một thanh niên áo đen cao gầy đi đến. Trái tim Từ Xán Xán lại bắt đầu đập thình thịch.