Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu

Chương 8 : Nửa đêm

Ngày đăng: 14:23 30/04/20


Sau khi dùng cơm đơn giản xong, đoàn người Từ Xán Xán lại lên đường. Thời

điểm Tiểu Hương đỡ Từ Xán Xán lên xe ngựa, Từ Xán Xán cảm giác có người

đang nhìn mình nhưng nàng không dám quay đầu lại.



Lúc lên xe ngựa, xuyên qua rèm cửa sổ còn chưa cuốn lên, Từ Xán Xán nhìn ra ngoài. Người nọ cũng đang chuẩn bị xuất phát, chắp tay sau lưng đứng đó, khuôn mặt nhỏ trắng nõn như trứng ngỗng không chút biểu cảm, binh

sĩ mặt đen đang cúi đầu bẩm báo hắn điều gì đó.



Tựa hồ cảm nhận được tầm mắt Từ Xán Xán, người nọ nhìn về phía nàng, mắt phượng híp lại. Hai người bốn mắt nhìn nhau, trái tim Từ Xán Xán đập

thình thịch, vội vàng buông rèm xuống. Mặc dù đã đi rất lâu nhưng mặt Từ Xán Xán vẫn còn nóng. Tiểu Hương lại gần thấp giọng nói:



- Cô nương, tại sao chúng ta luôn gặp người nọ thế nhỉ?



Từ Xán Xán không nói chuyện. Tiểu Hương vẫn không cảm thấy gì, cười hì hì:



- Đây là duyên phận nhé!



Lúc này nàng mới phát hiện Từ Xán Xán khác thường, vội hỏi:



- Cô nương làm sao vậy? Tại sao mặt đỏ thế?



Từ Xán Xán che mặt cúi đầu không trả lời. Hình như Tiểu Hương hiểu ra

điều gì đó, bàn tay mềm mại phủ lên tay Từ Xán Xán, cũng không nói nữa.



Có lẽ Từ Sâm đã thông báo cho người đánh xe, lần này xe ngựa đi rất

nhanh, chạng vạng tối đã đến trạm dịch Hứa Xương. Vẫn chiếu theo quy củ

cũ, đoàn người Từ Xán Xán cũng không vào thành, mà nghỉ bên ngoài trạm

dịch.



Trạm dịch Hứa Xương là một tứ hợp viện tường trắng ngói đen, tuy rằng

quy mô không lớn như mấy trạm dịch lúc trước, nhưng phòng ốc sửa soạn

sạch sẽ, cỏ cây hoa lá xanh um, nhìn qua rất phong nhã.


phát tiết.



Nữ nhân sát vách bắt đầu vừa thét chói tai vừa kêu “Ca ca”, nam nhân

cũng bắt đầu gào thét, Từ Xán Xán không nhịn được nữa, khoác áo ngoài,

mang giày, mở cửa đi ra ngoài.



Bầu trời treo một vầng trăng sáng, ánh trăng trong veo chiếu xuống sân

nhỏ ở trạm dịch giống như ban ngày, chỉ có cỏ cây hoa lá trong sân sum

suê, dưới ánh trăng nhìn hơi dọa người. Từ Xán Xán cố gắng đè nén e ngại với bóng đêm, khép chặt vạt áo khoác, đi mấy bước trong sân, nỗ lực

cách xa âm thanh sinh hoạt vợ chồng sát vách.



Đúng vào lúc này, “chi nha” một tiếng cửa mở, Từ Xán Xán kinh sợ, vội

vàng quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy cánh cửa cách phòng Từ Xán Xán một gian hé mở, một người nam tử cao gầy mặc áo trắng đi ra. Trăng sáng trong

veo chiếu xuống dáng người cao gầy của người nọ, dung nhan tuấn mỹ giống như thiên thần. Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều vô cùng xấu hổ.



Phó Dư Sâm nhìn Từ Xán Xán khẽ mỉm cười, khóe miệng hơi giơ lên, xuất

hiện hai lúm đồng tiền khả ái, nhìn vừa ôn nhu vừa đáng yêu. Từ Xán Xán

cảm giác lòng mình muốn vỡ ra, nàng dời mắt nhìn về phía trước.



Phó Dư Sâm nhìn Từ Xán Xán một mình đứng dưới ánh trăng, thân thể nhỏ

bé, yếu ớt phảng phất như sắp biến mất giữa ánh trăng sáng mênh mông,

trong lòng không khỏi một trận rung động, đi về phía trước vài bước,

đứng một bên Từ Xán Xán. Từ Xán Xán lẳng lặng đứng thẳng giống như ngôi

sao giữa nửa đêm, vì ai đứng trong sương gió.



Tương lai nàng sẽ lập gia đình, sẽ trở thành một thê tử và mẫu thân bình thường, nhưng trong sinh mệnh từng có một đoạn chuyện cũ kiều diễm như

thế này, đã là ông trời ban ân rất lớn đối với nàng. Ánh trăng rất đẹp,

người dưới trăng cũng rất đẹp, gió đêm mang đến từng trận hương hoa

hồng, yên tĩnh mà ấm áp, đột nhiên “ Cô” một tiếng phá vỡ màn đêm vắng

vẻ, Phó Dư Sâm nhìn Từ Xán Xán, Từ Xán Xán ôm bụng của mình...