Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu
Chương 103 :
Ngày đăng: 19:58 19/04/20
Đã là buổi sáng, nhưng lại bên ngoài vẫn tối đen, mưa vẫn còn rơi, bầu
không khí ướt lạnh không biết từ nơi nào tràn vào, làm cho Hàn Anh cảm
thấy toàn thân cao thấp lạnh buốt, dường như lạnh đến đầu khớp xương.
Nàng giữ im lặng, trong lòng không ngừng suy nghĩ
Lần này nàng rốt cuộc thấy được, không thể cứng đối cứng với Phó Tạ,
phải dùng biện pháp khác. Nàng không dễ chịu, Phó Tạ cũng đừng hòng dễ
chịu.
Ma ma Lạ lẫm thấy thiếu phu nhân rũ mắt xuống trầm mặc, liền không nói tiếp, tỉ mỉ chỉ huy người hầu hạ Hàn Anh.
Mấy người các nàng giống như là được nghiêm chỉnh huấn luyện, nhiều năm
hầu hạ người, dù là Hàn Anh được mấy người Tẩy Xuân hầu hạ đã quen, cũng cảm thấy thoả đáng.
Nhưng trong lòng Hàn Anh vẫn khó chịu, liền thản nhiên nói: “Ta muốn tắm rửa.”
Ma ma này đáp “Vâng”, hành lễ lui xuống, liền có bốn nha hoàn tiến lên
hầu hạ. Điện Soái đại nhân tuy tức giận, thế nhưng mọi người đều biết
hắn xem thiếu phu nhân như bảo vật trong lòng bàn tay, mấy người các
nàng đều là thân tín của điện soái, tự nhiên không dám chậm trễ thiếu
phu nhân.
Ngâm trong thùng tắm nửa ngày Hàn Anh rốt cuộc nghĩ thông suốt, ăn mặc
chỉnh tề ra khỏi phòng ngủ, ngồi ngay ngắn ở trong phòng khách dùng điểm tâm, sau đó cầm quyển sách nằm nghiêng trên giường gấm trong phòng
khách xem.
Ma ma trông thấy, trong lòng vui mừng, liền lặng lẽ lui ra ngoài, mang
theo tiểu nha hoàn tự mình đi trị sự phòng ngoại viện Nữ Trinh viện bẩm
cho Phó An.
Phó Tĩnh và Lý Chân theo Phó Tạ vào triều, Phó An đang chờ trong trị sự
phòng, Phó Bình và Phó Nghĩa hầu hạ thiếu phu nhân không tốt, cũng bị
đánh, hôm nay Phó Bình vẫn còn đang ở trong Cầm Vận đường dưỡng thương,
chuyện nội viện chỉ có thể do Phó An tạm thay.
Biết được thiếu phu nhân không làm khó, Phó An quả thực muốn niệm Phật,
công tử chịu đựng ở chỗ thiếu phu nhân, mấy người hầu hạ bọn họ cũng
không được tốt.
Hắn trịnh trọng dặn dò vị Lương ma ma này: “Ngàn vạn phải chăm sóc tốt
cho thiếu phu nhân, đừng cho thiếu phu nhân có một chút nào không thoải
mái!”
Lương ma ma cười: “Phó An tiểu ca, đó là tự nhiên!” Nàng và Tần ma ma
hôm nay ở phòng bếp nhỏ, cùng với tám nha hoàn mang đến lần này, vốn
chính là công tử sớm chọn lựa đến hầu hạ thiếu phu nhân, nhưng thiếu phu nhân chỉ cho mang người từ nhà mẹ đẻ tới hầu hạ nàng, mới liên tục
không thể vào phủ. Hôm nay thật vất vả vào được, sao dám hầu hạ không
cẩn thận?
Buổi sáng mưa dần dần tạnh.
Hàn Anh nằm hơi mệt, liền thức dậy đứng ở phía trước cửa sổ, mở ra cửa sổ nhìn cảnh mưa bên ngoài.
Trận mưa này rơi xuống, hoa kim ngân bò trên lan can ngoài cửa sổ đều bị đánh rụng hết, hoa của mấy bụi chuối tây bên ngoài lan can cũng rụng
đầy đất, chỉ còn lại lá màu xanh bóng đầy đặn, ngược lại giống như có
tinh thần.
Tinh, cố ý dẫn Hàn Anh đến trang viên Chu Tiên trấn, mà Uyển Nhã lại cố ý gạt Hàn Anh, hơn nữa giải thích của mình xác thực có trăm ngàn chỗ hở,
lúc này mới làm cho Hàn Anh hiểu lầm...
Hắn nhìn nữ nhân õng ẹo làm dáng quỳ gối trước mặt, trong lòng suy nghĩ a Anh của hắn —— trong lòng bị hắn làm tổn thương, không biết còn sao tức giận không!
Uyển Nhã còn không biết ý nghĩ trong lòng Phó Tạ, thử thăm dò đi tới,
nâng bình trà lên châm một ly trà, vểnh lên ngón tay Lan Hoa Chỉ cười
híp mắt dâng lên, giọng nói mị hoặc: “Công tử...”
Phó Tạ trầm giọng phân phó nói: “nhốt tiện nhân kia lại!” Hắn rốt cuộc
nghĩ thông suốt, tỷ tỷ muốn một người thừa kế, người thừa kế này chỉ cần là nam hài đủ tháng là được, quản hắn là mầm mống của ai, hơn nữa, mầm
mống của Thừa Dận Đế rất tốt sao?
Vừa nghĩ thông suốt như thế, Uyển Nhã mầm tai hoạ này liền không thể lưu lại.
Uyển Nhã sững sờ, ưỡn ngực đang muốn nói chuyện, Phó Tĩnh đã mang theo mấy gã sai vặt như lang như hổ nhào lên.
Chạng vạng tối Phó Tạ mang theo Phó Tĩnh Lý Chân cùng với một đội hộ tống bảo vệ cỡi ngựa chạy như bay trở về thành.
Mới ra Chu Tiên trấn không bao xa, mưa như trút nước, mưa to ngập trời
đất liền rơi xuống, trời đất tối đen một đoàn, khắp nơi đều là mưa.
Bởi vì đi rất gấp, không mang đồ che mưa, đám người Phó Tạ bị xối ướt sũng.
Lý Chân vội vàng đánh ngựa vọt tới bên cạnh người Phó Tạ, lớn tiếng nói: “Công tử, trận mưa này quá lớn, nếu không đến trạm dịch ngoài thành ở
một đêm đi!” Phía trước không xa chính là trạm dịch, đi vào tắm nước
nóng, uống rượu nóng ăn cơm nóng, so với đội mưa trở về thành thì tốt
hơn.
Phó Tạ chỉ có một chữ đáp lại —— “Cút“.
Hàn Anh đang giận dỗi với hắn, tối nay nếu hắn dám không quay về, không biết Hàn Anh sẽ nghĩ như thế nào nữa!
Nghĩ đến Hàn Anh tức giận, Phó Tạ ở trong mưa gió bão bùng đánh vào mống ngựa mà trong lòng ngọt ngào: a Anh đây là yêu ta quá, quá yêu ta mới
có thể ghen như thế!
Xối toàn thân ướt đẫm Phó Tạ rốt cuộc về tới phủ quốc công.
Hắn không kịp thay quần áo, xuống ngựa liền thẳng đến nội viện Nữ Trinh viện.
Mặc dù là đầu hạ, thế nhưng liên tục trời mưa như thế, độ ấm đã sớm hạ
thấp xuống. Phó Tạ một đường vừa lạnh lại vừa mệt mỏi phi ngựa gấp trở
về, quần áo toàn bộ ướt đẫm dán trên người, chống đỡ hắn chính là một
đường nghĩ đến chờ hắn sẽ là ấm áp ngọn đèn, rượu và thức ăn thơm nức,
nước tắm nóng bỏng, quần áo sạch sẽ và thê tử ôn nhu, kết quả vừa vào
nội viện, phát hiện chỉ có trong nhà chính có đèn, Tần ma ma và Lương ma ma dẫn theo nha hoàn ở hành lang chờ hắn, kính cẩn nói: “Bẩm điện soái, thiếu phu nhân ngủ trước rồi!”
Lương ma ma thấy Phó Tạ toàn thân cao thấp đều ẩm ướt, vội vàng thấp
giọng dặn dò nha hoàn: “Còn không hầu hạ chủ tử thay quần áo tắm gội?”
Trái tim Phó Tạ giống như bị ngâm trong nước đá, lập tức đông cứng, cả
buổi mới cất bước đi về hướng phòng ngủ, chuẩn bị đi tìm Hàn Anh.
Lương ma ma vội nói: “Điện soái, thiếu phu nhân ở trên giường ngủ phòng khách...”
Phó Tạ hít sâu một hơi, giấu hai tay nắm dưới ống tay áo ướt sũng...: “Đi ra ngoài đi, đóng cửa nội viện cửa lai.”