Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu
Chương 102 :
Ngày đăng: 19:58 19/04/20
Bây giờ đã là lúc chạng vạng tối, một đoàn mây đen như mực từ phía tây
thổi tới, che khuất trời chiều màu vàng, ở giữa trời đất đột nhiên trở
nên đen sì.
Gió chẳng biết lúc nào, dần dần lớn hơn, lay động lá chuối tây màu
xanh mỡ phía trước cửa sổ phòng ngủ, phát ra tiếng vang to lớn.
Sợ là trời muốn mưa.
Phó Tạ đứng tại chỗ một lát, nhấc chân đi vào nhà chính.
Trong nhà chính yên tĩnh, chỉ có nửa chậu băng ô mai đặt trong chậu băng bích sứ trong góc phòng, đang chậm rãi hòa tan, phát ra thanh âm rất
nhỏ “tạch tạch tạch két”, khó có thể nghe thấy.
Phó Tạ nghe trong phòng ngủ truyền tới tiếng khóc kiềm chế của Hàn Anh,
bước chân lập tức đình trệ tại chỗ, trái tim vốn bình tĩnh trở nên không xác định.
Hắn quen nắm trong tay hết thảy, cho dù là tỷ tỷ của hắn Phó hoàng hậu,
cho dù là phụ thân của hắn Phó Viễn Trình, hắn cũng đã quen làm cho đối
phương đi theo quỹ đạo hắn vạch ra, mà hành vi hôm nay của Hàn Anh làm
rối loạn trình tự của hắn, hắn muốn bình định lập lại trật tự, làm cho
sự tình quay lại quỹ đạo vốn có.
Suy nghĩ một lát, Phó Tạ đi vào phòng ngủ, trên khuôn mặt tuấn tú mang một vòng suy nghĩ sâu xa.
Hàn Anh đang che đầu trong chăn khóc, bỗng nhiên bị một người cách chăn
màn ôm lấy, tiếp theo liền nghe được giọng nói của Phó Tạ: “a Anh, nàng
hiểu lầm ta!”
Nàng vừa nghe giọng nói của Phó Tạ, lửa giận trong lòng lập tức dâng
lên, lập tức ngồi dậy, dùng sức hất Phó Tạ ra, dùng khăn lụa lau lau
nước mắt, nhìn chằm chằm vào Phó Tạ hỏi: “Muội hiểu lầm huynh sao?”
Phó tạ chăm chú nhìn nàng, thấy mí mắt nàng khóc sưng lên, trong mắt to
hàm chứa nước mắt, đôi môi đỏ hồng, nhìn đáng yêu hết sức, liền vươn tay ôm Hàn Anh, đặt nàng ở trên đùi của mình, ôn nhu nói: “Ta đã nghe Phó
Bình nói. Vương thị đặt ở trang viên Chu Tiên trấn kia, là tiểu thiếp
của bằng hữu Hà Đông của ta, Hà Đông bởi vì không con, ở Lỗ Châu nạp
nàng. Ngày đó vị Vương thị này từng ngồi thuyền từ Lỗ Châu vào kinh
thành với nàng đó, nàng đã quên rồi sao? Hà Đông hôm nay đang ở trong
quân Lan Châu, nên gửi Vương thị ở chỗ ta, ai biết nàng lại hiểu lầm.”
Khi hắn giải thích, Hàn Anh liên tục ngửa đầu nhìn hắn, ý tứ mỉa mai
trong mắt càng ngày càng nhiều —— dựa theo tính tình Phó Tạ, nếu như hắn không kỹ càng giải thích như vậy, nói không chừng nàng còn tin tưởng
một chút, hiện tại hắn rủ rỉ êm tai như vậy, rõ ràng là chột dạ!
Hàn Anh cố gắng dùng sức thoát khỏi gông cùm xiềng xích của Phó Tạ, lại
bị Phó Tạ một mực cố định trên đùi của hắn, nàng tức giận mặt đỏ rần,
cười lạnh một tiếng ngửa đầu nhìn Phó Tạ: “Bằng hữu của huynh ở trong
quân Lan Châu sao?”
Phó Tạ ý thức được sơ hở trong lời nói của mình, đang muốn bổ cứu, Hàn
Anh đã nói: “Bằng hữu của huynh đang ở Lan Châu, nhưng muội nhớ được vị
Phó Tạ đứng ở đó, một câu cũng không nói.
Hàn Anh trong lòng bỗng nhiên trống trải, sau khi nàng sững sờ trong chốc lát, xoay người lại đi ra ngoài.
Nàng vừa chạm tới bức rèm che ở cửa phòng ngủ, người đã bị lôi vào trong một lồng ngực ướt nhẹp.
Hàn Anh vừa vùng vẫy vài cái, Phó Tạ liền ôm nàng cất bước đi tới bên
giường, ném nàng vào giữa giường, sau đó nhìn Hàn Anh cười lành lạnh,
sau khi lùi một bước, “Bịch” một tiếng đóng cửa giường—— hắn nhốt Hàn
Anh ở giữa giường!
Sau khi run rẩy bước tới cửa giường thật lâu không có hiệu quả, Hàn Anh
lúc này mới ý thức được Phó Tạ đã cài then phía ngoài, trong lòng không
khỏi hoảng loạn, ngã ngồi ở trên giường.
Không biết qua bao lâu, trên người Hàn Anh lạnh như băng, nàng không thể buông tha, đứng dậy nhảy xuống giường, lỗ tai dán trên cửa giường, ý đồ nghe động tĩnh của Phó Tạ.
Phía ngoài mưa vẫn còn to, “Xoát xoát xoát” tất cả đều là tiếng mưa rơi.
Trong thanh âm đơn điệu như vậy Hàn Anh dần dần cảm thấy sợ hãi, nàng lần nữa dùng sức lay lay cửa giường.
Không có đáp lại, ngoại trừ tiếng mưa rơi vô hạn.
Hàn Anh rốt cuộc mệt mỏi, trở lại trên giường nằm xuống, kéo chăn đắp lên mình, nhắm hai mắt lại.
Nàng tự nói với mình, trước khôi phục thể lực đã.
Thế nhưng, nghĩ đến Phó Tạ luôn luôn thương nàng như vậy lại đối với nàng như vậy, nước mắt Hàn Anh lại chảy ra.
Hàn Anh khó khăn mở mắt —— mắt của nàng khóc sưng lên —— nhìn người đứng ở trước giường.
Đây là một ma ma dáng vẻ hơn bốn mươi tuổi, mắt to khuôn mặt chữ điền,
nhìn rất là nhanh nhẹn. Bà thấy Hàn Anh mở mắt, vội vàng dặn dò nha hoàn đứng sau lưng: “Trước lấy khăn vải nóng tới đây, ta chườm mắt cho thiếu phu nhân!”
Hàn Anh nhìn nàng dâu xa lạ này, mắt nhìn nhìn chung quanh —— đây là gian phòng của nàng.
Bốn nha hoàn lạ lẫm nối đuôi nhau đi vào, trên tay bưng lấy chậu vàng khăn lụa xà bông thơm.
Trong lòng Hàn Anh một hồi sợ hãi, nói giọng khàn khàn: “Tẩy Xuân đâu? Nhuận Thu đâu? Các nàng đi đâu rồi?”
Ma ma lạ lẫm kia kính cẩn nói: “Bẩm thiếu phu nhân, công tử nói, Tẩy
Xuân, Hoán Hạ, Nhuận Thu và Sấu Đông cũng đi trang viên Chu Tiên trấn
rồi, đợi người nghĩ thông suốt, các nàng tự nhiên sẽ trở về; nếu như
người không hiểu rõ...”
Bà rũ mắt xuống, trên mặt một mảnh kính cẩn, nhưng cố ý để lại một mảng lớn trống rỗng.
Trong lòng Hàn Anh tức giận, hai tay dùng sức bắt lấy đệm giường, nửa ngày mới chậm rãi buông ra.
Nàng lại nhắm mắt lại.