Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu
Chương 106 :
Ngày đăng: 19:58 19/04/20
Người bị bệnh người bao giờ cũng có chút hối tiếc, Phó Tạ đang nằm ở
trên giường nghĩ ngợi, chợt nghe một hồi tiếng bước chân nhè nhẹ từ xa
đến gần, không khỏi cả người cứng ngắc, nhưng vẫn không nhúc nhích.
Quy củ trong phòng của hắn và Hàn Anh là sau khi hai vợ chồng ngủ, người hầu hạ không được vào nội viện, lúc này tới chỉ có thể là Hàn Anh.
Bên ngoài mưa rơi tí tách, làm cho lòng người lạnh lẽo thê lương, khiến cho Hàn Anh luôn luôn ngủ khó tỉnh cũng phải tỉnh.
Nàng nằm ở trên giường gấm trằn trọc thật lâu, nhớ tới Phó Tạ bị bệnh,
trong lòng không khỏi bứt rứt khó chịu. Mặc dù quyết tâm muốn hòa ly,
nhưng khi nhìn thấy Phó Tạ bị bệnh bị giày vò, trong lòng của nàng cũng
không chịu nổi.
Hàn Anh nằm ở trên giường, nghe mưa rơi lạnh lẽo bên ngoài rơi trên hoa
cỏ phát ra thanh âm “Bành bạch”, nghĩ đến Phó Tạ bên kia im hơi lặng
tiếng, có thể đã xảy ra chuyện gì hay không?
Cuối cùng, nàng vẫn nhịn không được, vừa tự nói với mình: ta chỉ thuận
tiện đi nhìn hắn một cái, liền bước thật khẽ đến phòng ngủ.
Bước đến đèn liêu ti trắng như tuyết trên kệ hải đường bên ngoài giường
ngủ, đèn dầu bên trong rất nhỏ, tản mát ra ánh sáng mờ nhạt, trong màn
trướng treo cao cao trong suốt, lộ ra đang khuôn mặt Phó Tạ đang ngủ
say.
Khuôn mặt Phó Tạ bị sốt nên hơi ửng đỏ, hô hấp rất nặng.
Hàn Anh đứng ở một bên nhìn, thấy Phó Tạ hai ngày này gầy đi không ít,
nhìn đã ốm yếu lại ngây thơ, bỗng nhiên nhớ tới Phó Tạ cũng mới mười bảy tuổi, không khỏi lại thở dài.
Nhưng nhớ tới Phó Tạ làm ra chuyện đáng giận kia, lòng của nàng lại có
chút lạnh lẽo —— vô luận như thế nào, không có những nữ nhân khác là
điểm mấu chốt của nàng.
Thấy đôi môi Phó Tạ rất khô, dường như hô hấp như bốc hỏa, nàng nhìn
thoáng qua bình bạc chứa nước trên bàn trang điểm, trầm thấp kêu một
tiếng: “Phó Tạ?”
Thấy Phó Tạ không có động tĩnh, nàng lại gọi: “Phó Tam, có muốn uống nước hay không?”
Phó Tạ từ từ nhắm hai mắt giả bộ ngủ, thấy nàng đến xem mình, trong lòng một hồi ấm áp, lúc này thấy nàng chỉ gọi mình, cũng không lại gần,
trong lòng hậm hực: lúc thân mật thì gọi”Ca ca”, không thân mật liền gọi “Phó Tam”, hừ!
Hắn chuẩn bị đợi Hàn Anh lại gọi hắn lần thứ ba, hắn liền mở miệng nhìn Hàn Anh giải thích.
Hàn Anh gọi hai tiếng, thấy Phó Tạ không có động tĩnh, liền xoay người lại đi ra.
Phó Tạ: “...”
Buổi sáng hết mưa, Hàn Anh mặc áo trắng sữa váy hồng nhạt đứng ở trong
đình viện ngắm mấy nụ hoa hồng vừa chớm nở, nghe phía sau truyền đến
tiếng bước chân, xoay người nhìn lại, thấy Phó Tạ đi ra, đầu đội kim
quan, trên người mặc áo choàng màu xanh ngọc vân hoa, bên hông thắt đai
lưng ngọc, nhìn vẫn hơi gầy.
Phó Tạ đợi nửa ngày, thấy Hàn Anh không có động tĩnh, liền nhìn sang,
phát hiện trong mắt to của Hàn Anh tràn đầy vẻ tịch liêu, đang ngơ ngác
nhìn khe hở của bức màn.
Trong lòng của hắn kinh hãi, đau đớn không thể đè nén, liền ôm lấy Hàn
Anh đặt lên chân mình, ôm Hàn Anh vào trong ngực, sau nửa ngày mới nói:“A Anh, xin lỗi.”
Hắn và A Anh phu thê vốn là một thể, hắn không nên gạt Hàn Anh, nếu sớm
nói rõ ràng với A Anh, chẳng phải có nhiều chuyện như vậy rồi?
Hàn Anh vốn đang suy nghĩ đủ loại ý tưởng lại nghe Phó Tạ nói “A Anh,
xin lỗi” lập tức toàn bộ tan rã, nghĩ tới mấy ngày này bị ủy khuất, nước mắt tràn mi, nàng dựa sát vào trong ngực Phó Tạ, dùng sức ôm lấy eo gầy mạnh mẽ của Phó Tạ: “Ca ca!”
Trong lòng Phó Tạ ê ẩm, vỗ nhẹ lưng của nàng: “A Anh, đều là lỗi của ca ca, sẽ không như vậy nữa!”
Hàn Anh vùi mặt vào lồng ngực Phó Tạ, im lặng khóc rống lên, phát tiết ủy khuất mấy ngày nay.
Phó Tạ một chút một chút vuốt nàng, ôn nhu nói: “Ca ca sau này không bao giờ giấu giếm mọi chuyện với nàng nữa!”
Hàn Anh khóc thút thít một cái, nói: “Cũng không được nạp thiếp!”
Phó Tạ: “Được, không nạp thiếp!”
Hàn Anh vẫn rơi lệ: “Cũng không không được nuôi dưỡng ngoại thất!”
Phó Tạ: “Được, không nuôi dưỡng ngoại thất!”
Hàn Anh suy nghĩ một chút, nói: “Không được đi ngõ hẻm Chương Thai Liễu!”
Phó Tạ khẽ cười một tiếng: “Ta cũng không đi những địa phương kia!”
Hàn Anh cọ nước mắt lên vạt áo Phó Tạ, cố gắng động não, xem mình còn
có cái gì chưa nói, nghĩ đi nghĩ lại, khuôn mặt dần dần đỏ lên, cả người cũng có chút như nhũn ra, giọng nói cũng có chút phun ra nuốt vào: “... muội nếu không muốn... Không cho huynh cưỡng bức...”
Phó Tạ yên tĩnh chớp mắt một cái, giờ mới hiểu được ý trong lời nói của
Hàn Anh, khuôn mặt oanh một chút đỏ lên, nóng hừng hực, sau nửa ngày mới nói: “Đối với nàng... Ta lần kia... Lần kia coi như nhẹ nhàng mà...”
Hắn cảm thấy lần kia hắn và A Anh là lưỡng tình tương duyệt, nhưng hắn
có chút nóng nảy.
Hàn Anh nóng nảy, lập tức ngồi thẳng người, mắt to sáng lóng lánh nhìn hắn: “Mới không phải! muội lúc ấy không muốn mà!”
Phó Tạ nhìn nàng, mắt phượng dần dần trở nên tĩnh mịch. Hắn nhớ rất rõ ràng, lần kia Hàn Anh là ướt đẫm đấy...
Hắn chính là cái kia quá lớn, Hàn Anh cái kia lại quá nhỏ, chuyện khuê
phòng của hắn và Hàn Anh, thật ra căn bản không có cách nào dùng sức
mạnh được, nếu như Hàn Anh không có phản ứng, hắn căn bản vào không
được...
Hàn Anh bị Phó Tạ nhìn cả người mềm nhũn, rồi lại phát hiện phía dưới
Phó Tạ sớm có phản ứng, không khỏi vừa tức vừa vội vừa thẹn vừa giận,
đưa tay cách quần áo dùng sức ngắt Phó Tạ, nghe được thanh âm Phó Tạ hút không khí, nàng tiến vào trong ngực Phó Tạ, khuôn mặt dán trước ngực
Phó Tạ, lặng lẽ nở nụ cười