Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu​

Chương 107 :

Ngày đăng: 19:58 19/04/20


Xe ngựa ngừng lại ở bên ngoài cửa viện Nữ Trinh viện, Phó Tĩnh xuống

ngựa trước, cho mọi người lui ra, sau khi lui xuống hết, Phó Tạ mới ôm

Hàn Anh xuống xe, trực tiếp trở về phòng ngủ.



Cất bước về phía màn trướng châu ngọc mờ ảo trước giường trong phòng

ngủ, lều vải để đã được buông xuống, theo lay động có tiết tấu, từng

viên trân châu kết trên màn trướng cũng rung rung theo, lờ mờ có thể

thấy trong màn trướng đung đưa nhánh tóc đen dài và thân thể mềm nhẵn

trắng như tuyết...



Không biết qua bao lâu, Phó Tạ ôm Hàn Anh đã ngủ vào lòng, nhắm mắt trở

về chỗ rung động tâm hồn vừa rồi —— Hàn Anh rất ít khi chủ động như vậy, cho dù nàng cả người bất động, thế nhưng cái loại lộn xộn đè ép hút mút tự nhiên này lại làm kẻ khác như ở trong mây...



Phó Tạ chậm rãi vuốt ve tấm lưng mềm mại ấm nhuận của Hàn Anh, ngửi ngửi mùi thơm ngát kỳ dị trên người Hàn Anh, hắn mặc dù không có kinh

nghiệm, nhưng cũng biết lão bà của mình sợ là loại vưu vật trong truyền

thuyết, có dị hương, lại có danh khí...



Hắn còn chưa khỏe hoàn toàn, thế nhưng vừa mới hoàn toàn xuất ra một

thân mồ hôi, hiện tại ngược lại thần thanh mắt sáng cả người thoải mái.



Đợi Hàn Anh ngủ say, Phó Tạ đắp kỹ chăn cho nàng, chuỗi minh châu chưa

kịp cho Hàn Anh liền đặt ở mép gối, còn mình thì đi tắm vào tắm rửa,

thay đổi quần áo xong mới đi ra ngoài.



Ngoại viện trị sự phòng, Tần ma ma Lương ma ma dẫn theo bốn đại nha hoàn Thiến Ngọc, Như Ngọc, Tú Ngọc và Hàn Ngọc đứng nghiêm một bên, Tẩy Xuân dẫn theo Hoán Hạ, Nhuận Thu và Sấu Đông đứng ở bên kia, đều cúi đầu

nghe Phó Tạ giáo huấn



Phó Tạ trầm giọng nói: “Nội viện vẫn do Tẩy Xuân trông coi, bốn đại nha

hoàn mới tới cũng vào trong viện hầu hạ; Tần ma ma chịu trách nhiệm

phòng bếp nhỏ, Lương ma ma chịu trách nhiệm tiếp khách ngoại viện.”



Mọi người cùng đáp “Vâng”, cung kính đám người Phó Tĩnh Lý Chân vây quanh Phó Tạ đi lên phía trước.



Phó Tĩnh rớt lại phía sau nửa bước Phó Tạ đi lên phía trước, vừa đi vừa

thấp giọng bẩm báo: “Bởi vì ngài không đi nha môn, hôm nay ở Cầm Vận

đường có rất nhiều người đợi gặp, Phó Trữ đều cho người dẫn tới phòng

khách phía ngoài Cầm Vận đường chờ rồi, ngài muốn đi thư phòng, xin từ

tiền sảnh phía sau đi qua, như vậy sẽ không bị người khác ngăn cản.”



Phó Tạ “ừ” một tiếng, thật sự mang người đi từ tiền sảnh phía sau Cầm
Hàn Anh liền dẫn Nhuận Thu Hoán Hạ cầm theo hộp cơm đi vào.



Trần Hi đứng dậy hành lễ với Hàn Anh: “Gặp qua thiếu phu nhân!”



Hàn Anh trả lễ, ra hiệu Nhuận Thu Hoán Hạ đặt hộp cơm để trên bàn, cười

dịu dàng nhìn Phó Tạ: “Muội nghĩ huynh không có thời gian dùng cơm trưa, liền đưa tới cho huynh!”



Trong lòng Phó Tạ ấm áp, mắt phượng hàm chứa vui vẻ nhìn Hàn Anh, trong

lòng rất vui vì đã hòa hảo với Hàn Anh, bằng không Hàn Anh cũng không ôn nhu săn sóc như thế này.



Hàn Anh đi qua, tự mình bày đồ ăn ra.



Phó Tạ nhìn phong thái ưu mỹ thân thể yểu điệu của Hàn Anh, nhớ tới kiều diễm trong phòng buổi sáng, ánh mắt càng ôn nhu.



Hàn Anh bỗng nhiên hít một hơi.



Phó Tạ vội vàng đứng dậy đi qua: “Làm sao vậy?”



Hàn Anh thấp giọng nói: “Bị gai hoa hồng hoa đâm.”



Phó Tạ cầm đầu ngón tay Hàn Anh, đem gai nhỏ rút ra, không tự chủ nhìn bờ môi khẽ sưng đỏ tươi của Hàn Anh.



Hắn đang nhìn Hàn Anh, đột nhiên cảm giác được không đúng, nhìn Trần Hi.



Trần Hi cũng đang nhìn Hàn Anh, ánh mắt có chút không đúng, dường như vô cùng dịu dàng



Phó Tạ ngay lập tức tức giận đến hai mắt bốc hỏa: lão bà ta xinh đẹp như vậy, trang điểm thật xinh đẹp đến đưa rượu và thức ăn cho ta, là tới

dịu dàng săn sóc ta, không phải trang điểm cho ngươi nhìn!



Hắn mặt không biểu tình nhìn Hàn Anh: “A Anh, nàng trở về đi!”



Hàn Anh liếc Phó Tạ, thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn lạnh xuống, không

khỏi cảm thấy là lạ, đang ở trước mặt người ngoài cũng không quấy rầy

hắn, ôn nhu đáp “Vâng”, mang theo Nhuận Thu Hoán Hạ lui xuống.



Trần Hi lập tức thanh tỉnh lại, vui vẻ nhìn Phó Tạ: “Điện soái, Tiêu Hạ làm phiền!”



Phó Tạ nhìn hắn một cái, cười nhạt một tiếng: “Mời!”