Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu​

Chương 110 :

Ngày đăng: 19:58 19/04/20


Hàn Anh và Hứa Lập Dương vừa dứt lời, trong lúc vô tình ngẩng đầu lên, liếc mắt liền thấy Phó Tạ đứng trước Xuân Phong lâu.



Khí thế sáng ngời dưới ánh đèn, Phó Tạ dắt ngựa đứng ở đó, mắt phượng

nhìn chằm chằm bên này, sa bào màu đen trên người bay phất phới trong

gió đêm.



Thật ra tách ra không quá mấy canh giờ, nhưng Hàn Anh cảm thấy nàng và

Phó Tạ đã chia tay rất lâu, nàng gọi một tiếng “Ca ca”, cầm váy áo chạy

về hướng Phó Tạ.



Khi Hàn Anh nhào vào trong ngực thì cảm giác chua lè chua lét trong lòng Phó Tạ lập tức quét sạch.



Hắn nhẹ vỗ về tấm lưng mỏng manh của Hàn Anh, ôn nhu an ủi: “A Anh, ca ca không phải đã tới rồi sao!”



Hàn Anh có chút xấu hổ, chôn mặt ở trước ngực hắn, một lát sau mới rời khỏi cái ôm ấp áp của Phó Tạ.



Đám người Trần Hi Hứa Lập Dương chậm rãi đi tới.



Ánh mắt Phó Tạ đảo qua Trần Hi không nói gì, hắn nhìn nhìn Phó Tĩnh: “Ngươi hộ tống thiếu phu nhân trở về đi!”



Hàn Anh vội vàng nhìn hắn: “Ca ca, huynh muốn làm cái gì?”



Phó Tạ chăm chú nhìn nàng, nhẹ nhàng nói: “A Anh, ngoan ngoãn về nhà, buổi tối ca ca trở về nói cho nàng biết!”



Hàn Anh nhu thuận gật gật đầu.



Đưa mắt nhìn Phó Tĩnh Phó An che chở xe ngựa của đám người Hàn Anh biến

mất trong dòng người, Phó Tạ xoay người lại đi vào Xuân Phong lâu.



Đám người Hứa Lập Dương, Trần Hi và Lý Chân đi vào theo.



Buổi tối Hàn Anh tắm rửa xong đi ra, đã là nửa đêm rồi.



Hàn Anh mở cửa sổ phòng ngủ dựa vào trên tháp quý phi hóng mát, Tẩy Xuân ở một bên làm châm tuyến cùng nàng.



Nhuận Thu bảo Sấu Đông canh giữ ở bên ngoài, mình nhẹ chân nhẹ tay đi

đến, thấp giọng nói: “Cô nương, nô tài đã nói với Phó An rồi.” Nàng vừa

rồi ở trị sự phòng phía ngoài Nữ Trinh viện nói với Phó An nửa ngày.



Nhuận Thu nhận chén trà Tẩy Xuân đưa tới uống một ngụm: “Gia đình chồng

của Phạm cô nương là Miêu gia ở Ký Châu, vị hôn phu của nàng là biểu

huynh của Thôi Ngũ công tử, bị bệnh nặng, Miêu gia vì xung hỉ lấy nàng

qua, ai biết nàng mới vừa vào cửa vị hôn phu liền qua đời, nàng liền ở

biệt trang Miêu gia ở một thời gian, trong khoảng thời gian này, Thôi

Ngũ công tử đi qua Miêu gia.”



Hàn Anh hiểu rõ.



Thôi Kỳ vì tiếp cận nàng, có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, nếu như đây gọi là yêu, loại yêu này thật khiến nàng sợ hãi.



Hàn Anh phe phẩy quạt tròn, mắt nhìn chuối tây ngoài cửa sổ, sau nửa

ngày mới nói: “Sau này đề phòng nàng là được.” Phạm Tinh Tinh là biểu tỷ Phó Tạ, cho dù nàng thật sự để lộ tin tức của Hàn Anh cho Thôi Kỳ, tội

cũng không đáng chết, chỉ có thể đề phòng nàng.


Chúng tướng đứng dậy: “Cẩn tuân dụ lệnh của điện soái!”



Khi Hàn Anh tới, Phó Tạ bên này vừa vặn giải tán.



Nghe nói Hàn Anh đến, hắn lập tức đứng dậy đi ra ngoài đón.



Trong ánh trời chiều vàng rực, Hàn Anh trong áo xanh nhạt váy dài trắng

thuần nhẹ nhàng bứơc đến, trên khuôn mặt trắng nõn óng ánh là nụ cười

điềm mật, ngọt ngào: “Ca ca, huynh theo muội dạo phố đi!”



Phó Tạ nhìn nét mặt tươi cười của nàng, trong lòng tràn đầy yêu thương, ôn nhu nói: “Được, ca ca cùng nàng dạo phố đi!”



Hắn giơ tay ôm bả vai Hàn Anh, cùng một chỗ đi qua phía sau tiền sảnh đi vào thư phòng.



Đám người Phó An thức thời lui về phía sau mấy bước, không có đi theo.



Từ cửa sau tiền sảnh đi vào thư phòng, Phó Tạ thấy trong phòng không có

người, liền đẩy Hàn Anh ngồi trên giường gấm, cúi người hôn lên, ngậm

lấy bờ môi mềm mại thơm ngát giống như cánh hoa hồng của Hàn Anh.



Trần Hi bởi vì có chuyện trong lòng, đi ở sau cùng.



Hắn mới vừa đi tới cửa thư phòng Cầm Vận đường, nhớ tới Thôi Kỳ hôm nay chủ quản binh phòng ở Chính Sự đường, liền dự định quay lại nói với Phó Tạ một chút, nhắc nhở hắn lần này đi Tây Cương đánh trận, không thể

không đề phòng Thôi Kỳ quấy rối.



Phó Trữ canh giữ trước cửa thư phòng thấy Trần Hi quay trở về, mặc dù có chút kỳ quái, cũng không ngăn trở.



Trần Hi vừa mới xoay người lại vén rèm lên đi vào thư phòng, liền sững sờ tại chỗ, hắn nhìn Phó Tạ hôn Hàn Anh.



Sau một lát, Trần Hi lặng lẽ lui ra ngoài, trong lòng có một chút mờ mịt, nhưng lại không rõ vì sao.



”Times New Roman”,serif;color:gray;mso-themecolor:background1;mso-themeshade:



128;mso-ansi-language:EN”>[1] Tương Kiền trộm thư: Đây là một thành

ngữ điển cố. Tích này phát sinh vào đêm hôm trước khi tam quốc đại chiến Xích Bích. Tào Tháo tự mình dẫn trăm vạn đại quân, đóng quân ở bắc ngạn Trường Giang, có ý muốn vượt sông, thẳng tiến vào Đông Ngô. Chu Du, đô

đốc của Đông Ngô, là người mang binh, đóng đô của phía bên bờ đối diện

với Tào quân. Cả hai bên đều trong trình trạng giương cung bạt kiếm,

tình hình hết sức khẩn trương và nguy cấp. Một trong những thủ hạ của

Tào Tháo, mưu sĩ Tương Kiền, là bạn học thuở bé của Chu Du, đã học theo

Mao Toại tự đề cử mình với Tào Tháo, muốn qua sông thuyết khách, chiêu

hàng Chu Du. Sau khi Tương Kiền qua sông đã gặp được Chu Du, Chu Du vui

mừng vì gặp lại bạn cũ nên tổ chức tiệc ăn mừng. Trong tiệc rượu, Chu Du đã nâng rượu và nói với các tướng sĩ rằng: “Tương Kiền là tri kỉ của

ta, hai ta một lòng, nên mọi người không cần phải e ngại gì.” Kết quả là đêm hôm ấy ai nấy cũng đều ăn no uống say ngủ như chết rồi. Tương Kiền

nằm chung đại trướng với Chu Du nên đã lợi dụng thời cơ Chu Du uống say

mà đã trộm được một bức thư của thủy quân đô đốc Thái Mạo và Trương Duẫn viết cho Chu Du. Đúng lúc ấy thì Chu Du lại nói mớ rằng: “Tử Dực, vài

ngày nữa ta sẽ lấy thủ cấp của Tào Tháo xuống cho huynh xem.” Tương Kiền hoảng hốt vội thổi tắt đèn và trở lại giường vờ như không có chuyện gì

xảy ra. Sáng hôm sau có người vào lay tỉnh Chu Du, nói rằng có người đến tìm, ông liền cẩn thận bước ra trướng ngoài. Lúc này, Tương Kiền đã

tỉnh nhưng vẫn vờ say ngủ. Sau khi Chu Du ra ngoài, hắn liền theo sao và nghe lén nội dung câu chuyện. Trong cuộc hội thoại, thủ hạ đưa tin đã

báo lại với Chu Du rằng: “Thái Mạo và Chu Duẫn nói bây giờ vẫn chưa phải là thời cơ để xuống tay….”. Khi nghe được tin này, Tương Kiền đã tức

tốc quay về bên kia sông và thông báo cho Tào Tháo biết. Ngay tức khắc,

Tào Tháo đã ra lệnh chém Thái Mạo và Trương Duẫn.