Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu​

Chương 111 :

Ngày đăng: 19:58 19/04/20


Phó Tạ từ nhỏ tập võ, nhĩ lực rất tốt, lúc Trần Hi trở lại hắn đã nghe

tiếng bước chân của Trần Hi truyền đến, nhưng cố ý tiếp tục ôm Hàn Anh

hôn môi.



Hắn muốn mượn lần này để Trần Hi biết khó mà lui, không nên ngấp nghé vợ của hắn nữa, cho dù là trong lòng cũng không được, hắn sắp phiền chết

rồi!



Hàn Anh phát hiện Trần Hi vào, mắc cỡ vội vươn tay đẩy Phó Tạ ra, nhưng

cả người nàng bị Phó Tạ khống chế, bờ môi cũng bị Phó Tạ dùng sức hôn,

căn bản không có cách nào nhúc nhích.



Qua rất lâu, Phó Tạ mới buông Hàn Anh ra.



Mặt của hắn hơi ửng đỏ, ý tứ dường như không tốt lắm nhìn Hàn Anh, mắt

phượng sáng lóng lánh, giương mắt nhìn vách tường vải hoạ tiết cánh ve

sầu màu ngọc bích, chính là không nhìn Hàn Anh.



Khuôn mặt Hàn Anh cũng ửng hồng. Nàng rũ mắt ngồi trên giường gấm, lặng

lẽ sờ sờ mặt, cảm thấy nóng nóng. Nàng vòng tay ôm eo Phó Tạ, chôn mặt

trước người Phó Tạ, sau nửa ngày mới rầu rĩ nói: “Vừa rồi bị Trần Hi

thấy...”



Trong lòng Phó Tạ rất thoải mái, hắn vuốt ve đôi má non mềm của Hàn

Anh, nhẹ nhàng nói: “Thấy thì thấy, phi lễ chớ nhìn, là lỗi của hắn,

cũng không phải lỗi của chúng ta!”



Hắn xoay người ôm Hàn Anh, đặt trên trên đùi mình, thân thiết xoa nắn một phen.



Hàn Anh bị hắn sờ cả người ngứa ngáy, vừa giãy dụa, vừa cười “ha ha”: “Trời nóng lắm, đừng có sờ!”



Phát hiện Phó Tạ có phản ứng, nàng sợ tới mức không dám nhúc nhích, xoay người lại dán mặt lên mặt Phó Tạ, nũng nịu làm nũng: “Ca ca, huynh

không phải nói dẫn muội đi dạo phố sao! Muội muốn dạo phố! Muội muốn dạo phố!” Phó Tạ năm nay mười tám tuổi, là giai đoạn trẻ tuổi khỏe mạnh

cường tráng, ở phương diện kia có chút ham muốn, nếu như bây giờ nàng

thuận theo hắn, vậy hôm nay cũng đừng nghĩ đi ra ngoài đi dạo.



Nhưng, da thịt trên mặt Phó Tạ thật là đủ trơn mịn, liếm cảm thấy rất thoải mái...



Phó Tạ ôm nàng ở trong ngực, dính sát ở trên người mình, chậm rãi đợi phản ứng thân thể bình ổn lại.



Vì chuyển di lực chú ý, hắn bắt đầu nói chuyện với Hàn Anh: “Phạm gia biểu tỷ mấy ngày nay có tới tìm nàng không?”



Trong lòng Hàn Anh tính toán một chút, nói: “Có đến mấy lần!”



Phó Tạ thấp giọng nói: “Sau này nàng đi tham gia hội hoa quế Khang Trữ

trưởng công chúa tổ chức, cũng mang nàng theo; với nha hoàn, dẫn theo

Thiến Ngọc.” Thiến Ngọc là mật thám của hắn, đi theo Hàn Anh để có thể

bảo vệ Hàn Anh.



Hàn Anh ngẩng đầu nhìn Phó Tạ: “Thiến Ngọc là người huynh an bài?”



Phó Tạ “ừ” một tiếng, hai mắt nhìn Hàn Anh, cảm thấy nàng sao mà nhỏ,

sao mà yêu kiều đến thế, nhịn không được ngắt một cái trên gương mặt Hàn Anh.



Khuôn mặt Hàn Anh bị ngắt có chút đau, liền đưa tay ngắt Phó Tạ khuôn

mặt, Phó Tạ ngước mặt lên, nàng không nhéo được, Hàn Anh liền ngồi lên

trên người Phó Tạ, lập tức áp đảo Phó Tạ ở trên giường gấm.



Nàng cưỡi trên người Phó Tạ, cuối cùng dùng hai tay nhéo hai gò má Phó


Phó Tạ cài xong đai lưng ngọc, buồn cười nói: “Tiểu cữu tử mới mấy tháng, hắn sẽ gọi tỷ tỷ sao?”



Hàn Anh chớp chớp mắt to: “Thật vậy à!”



Phó Tạ mặc quần áo tử tế xoay người lại vỗ vỗ trên đầu Hàn Anh: “Đừng

có vội vã gặp đệ đệ, hảo hảo dưỡng thân thể, sớm ngày sinh cho ta mười

đứa tám đứa con trai!”



Hàn Anh: “...” mười đứa? tám đứa? Ta chết luôn cho rồi đi!



Phó Tạ thấy biểu cảm của Hàn Anh, liền cố ý trêu đùa: “A? trồng dưa được dưa trồng đậu được đậu, ta ngày ngày trên người của nàng tưới nước

nhiều như vậy, trồng nhiều như vậy, nên để cho ta thu hoạch mấy đứa con

trai chứ?”



Hàn Anh nghe hắn nói rõ ràng cực kỳ, không thể nhịn được nữa, nói: “Cút!”



Nàng dùng chăn gấm che kín đầu, cuốn thành một quả cầu người, không thèm phản ứng Phó Tạ.



Phó Tạ suy nghĩ một chút, lại sợ Hàn Anh trong lòng sốt ruột, liền ngồi

xuống ôn nhu nói: “A Anh, thật ra muộn vài năm muốn hài tử cũng được.”



Thấy Hàn Anh còn chưa động, hắn có chút hoảng hốt, vội nói: “A Anh, cho dù ta và nàng không sinh ra hài tử cũng không sao, dù sao đại ca nhị ca đều là ngựa giống, hài tử chắc là sẽ không ít, đến lúc đó chúng ta nhận con thừa tự nuôi dưỡng ở dưới gối!”



Hàn Anh cười đến nước mắt đều chảy ra, đầu từ trong chăn gấm chui ra,

đôi mắt lóe sáng khóe miệng cười dịu dàng: “Chuyện này là thật?”



Phó Tạ: “... Thật!” Thì ra A Anh không phải đang khóc, hắn sợ nhất Hàn Anh khóc, khóc làm hắn đau lòng.



Hàn Anh lại nhào vào trong ngực Phó Tạ, dán mặt vào ngừoi hắn cọ qua cọ

lại: “Ca ca, chàng thật tốt!” Gặp được Phó Tạ thương nàng như vậy, thực

là vận may của nàng...



Cùng một chỗ dùng xong cơm trưa, Phó Tạ bảo Hàn Anh trước tiên ở nội

viện chờ hắn, hắn đi phòng Cầm Vận đường gặp thư đại ca Phó Tùng đã đợi hắn nửa ngày.



Phó Tùng buổi sáng hôm nay đi vào thành, đi Cầm Vận đường, nghe Phó Trữ nói Phó Tạ vẫn còn ở nội viện chưa thức dậy, hắn liền đi trước tây

Thiên viện thăm Lam thị, dây dưa được một lúc; lại đi phủ Vĩnh Thọ

trưởng công chúa gặp Vĩnh Thọ trưởng công chúa, âu yếm nửa ngày, lại

dùng cơm trưa, lúc này mới trở lại Quốc Công Phủ, ai biết Phó Tạ còn

chưa ra nội viện.



Phó Tùng cho rằng đây giống như một loại hiện tượng” Từ nay về sau quân

vương không tảo triều”, đối với Phó Tạ từ nhỏ hám lợi đen lòng mà nói

thì quả là hiếm thấy, liền ôm tâm tình xem kịch vui, thoải mái nhàn nhã

đợi trong thư phòng, vừa uống trà gặm hạt dưa ăn điểm tâm vừa đợi Phó

Tạ.



Phó Tạ vừa vào thư phòng, liền phát hiện trên thư án thư sạch sẽ của

mình, tràn đầy vệt nước, vết tích trà, xác hạt dưa và bột điểm tâm, lông mày lập tức liền nhíu lại.



Đối với đệ đệ không vui Phó Tùng vẫn chưa tỉnh, vui vẻ sáp đến: “Tam đệ, Từ Bình Xuân bảo ta hỏi ngươi, ngươi khi nào phát binh?”



Phó Tạ thản nhiên nói: “Cái này phải xem ý chỉ của bệ hạ rồi.”



Phó Tùng lập tức mở to hai mắt nhìn: “... Ngươi với đại ca ngươi còn nói văn chương làm gì? Tây Cương hôm nay thật sự tràn đầy nguy cơ, nói

thật, bệ hạ rốt cuộc có ý gì?”