Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu​

Chương 112 :

Ngày đăng: 19:58 19/04/20


Phó Tạ nhìn người đại ca của mình này, có chút chỉ tiếc rèn sắt không

thành thép, rũ mắt xuống nói: “Ngươi chỉnh đốn án thư sạch sẽ ta sẽ nói

cho ngươi biết.”



Phó Tùng: “... Ta gọi người đi vào thu dọn”



Phó Tạ giương mắt lẳng lặng nhìn hắn, nhìn đến mức trên lưng Phó Tùng

toát ra tầng một mồ hôi lạnh, bắp chân như nhũn ra, lời nói chưa nói

xong cũng mạnh mẽ nuốt xuống.



Hắn không lay chuyển được đệ đệ của mình, đành phải hậm hực dọn dẹp

vệt nước trên bàn, vết trà, xác hạt dưa và bột điểm tâm, lại kỹ càng

dùng khăn lụa lau, sau đó nịnh nọt nhìn về phía Phó Tạ: “Tam đệ, xem vậy được chưa?”。



Phó Tạ lúc này mới nói: “Bệ hạ dự định để ta nắm giữ ấn soái tây chinh

chống lại bộ tộc Tháp Khắc Khắc, nhưng bệ hạ dự định an bài cho ta một

giám quân.”



Phó Tùng nghe vậy, biểu cảm trên mặt cũng trở nên ngưng trọng lên: “Bệ hạ định bảo ai đảm nhiệm giám quân?”



Mặt Phó Tạ không chút thay đổi nói: “Chính Sự đường Binh phòng chủ quan Thôi Kỳ.”



Phó Tùng nghe cái tên này, lông mày cũng nhíu lại. Thôi thị và Phó thị

là kẻ thù chính trị, Thôi Kỳ mới vào quan trường không đáng sợ, đáng sợ

chính là cha ruột Thôi Kỳ Tể Tướng đương triều Thôi Thế Trân. Thôi Thế

Trân trải qua hai triều trước sau vẫn đứng sừng sững không ngã, ở trong

quyền quý Đại Chu có thể nói rắc rối phức tạp, được xưng tụng môn sinh

cả triều.



Cha ruột An Quốc Công của hắn và Phó Tạ cùng với tổ phụ lão công gia đã chết cũng không đấu lại Thôi Thế Trân.



Phó Tạ nhìn Phó Tùng, trầm giọng nói: “Bệ hạ bổ nhiệm giám quân là

chuyện không thể vãn hồi, thế nhưng người được chọn giám quân chúng ta

còn có thể tranh thủ. Đại ca, ta cần phải có sự phối hợp của ngươi.”



Phó Tùng không quan tâm: “Ngươi an bài đi, ta tất cả nghe theo ngươi!”



Mắt phượng Phó Tạ híp lại: “Ngươi thu xếp ổn thoả cho Lam thị, đi nịnh

nọt Vĩnh Thọ trưởng công chúa cho tốt...” chuyện trong phòng đại ca hắn

có thể thuyết phục nữ nhân, phái hắn đi làm chuyện này, Phó Tạ cảm thấy

mình coi như là biết người khéo dùng rồi.



Phó Tùng nghe được mặt mày hớn hở: “Được! Loại chuyện này đại ca ngươi thành thạo nhất!”



Phó Tạ: “...”



Dùng xong cơm trưa, Hàn Anh bảo Tẩy Xuân và Lương ma ma thu xếp chuyện

gia vụ, nàng trước đi ngủ trưa, đợi đến lúc Phó Tạ trở về, liền đi theo

Phó Tạ đi đường chính đi dạo.



Lần này Hàn Anh dẫn theo hầu bao di động Phó Tạ, bởi vậy thả tay ra chân mà mua mua mua, chẳng những mua không ít các loại hàng dệt tơ trân quý
lùng, thế nhưng khi cười rộ lên, có chút hòa ái dễ gần, làm cho người

như tắm gió xuân.



Hắn mỉm cười, nói: “Nếu như Tiêu Hạ thắng điện soái, Tiêu Hạ chỉ cầu tòa nhà này ở sát vách nhà điện soái!”



Phó Tạ mắt phượng híp lại, nhìn hắn một cái, khẽ cười một tiếng nói: “Được!” Hừ, tiếp cận A Anh của ta, không có cửa đâu!



khi Hàn Anh tới, ba trận hai thắng, nhưng Trần Hi đã thua liền ba trận.



Hắn đang xám xì xám xịt muốn chạy đi, nghe Phó Bình nhìn Phó Tạ hồi báo

nói thiếu phu nhân từ tiền sảnh phía sau đã tới, không khỏi có chút chần chờ mà dừng bước.



Phó Tạ dùng ưu thế thắng áp đảo tình địch trong tư tửơng Trần Hi, trên

mặt tuy nhàn nhạt, nhưng trong lòng quả thực vui vẻ. Nghe nói Hàn Anh

đến xem hắn, hắn càng vui mừng, đang muốn đi đón Hàn Anh, đuôi mắt quét

thấy Trần Hi muốn đi hay là không, dường như có chút lưu luyến, không

khỏi ghen tuông đại phát, nhíu mày nhìn Trần Hi: “Trần Hi, ngươi tại sao còn chưa đi?”



Trần Hi rất muốn nhìn Mỹ Nhân Nhi, bởi vậy mặt dày mày dạn nói: “Hôm nay quá muộn, Tiêu Hạ muốn ở lại nơi này của điện soái ngủ lại một đêm.”



Phó Tạ liếc hắn, sải bước đi về hướng thư phòng, ngăn cản Hàn Anh đang

từ cửa chính thư phòng đi ra ngoài tìm hắn, khẽ vuơn hai tay ôm lấy Hàn

Anh.



Phó Trữ rất có ánh mắt, cơ hồ là đồng thời nhấc lên mành gấm cửa thư

phòng, cung thỉnh điện soái và thiếu phu nhân đi vào thư phòng.



Tuy rằng động tác Phó Tạ cực nhanh, nhưng Trần Hi vẫn thấy được khuôn

mặt nhỏ nhắn cừoi ngọt ngào của Mỹ Nhân vùi trong ngực Phó Tạ, không

khỏi đứng tại chỗ đắm mình trong dư vị không thôi.



Lý Chân tuy rằng trẻ tuổi, nhưng xưa nay thận trọng, thấy thế liền nói: “Trần đại nhân, Tiêu Hạ mang người đi phòng trọ!”



Trần Hi: “... Đa tạ Lý Thống lĩnh!”



Buổi tối Phó Tạ tắm xong đi ra, thấy Hàn Anh vừa mới tháo trang sức,

đang ở trước bàn trang điểm soi gương chải tóc dài, tóc dài đen nhánh

mềm mại rũ xuống, càng nổi bật lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn Như

Ngọc, mắt đen như bảo thạch, bờ môi như cánh hoa hồng, trên người mặc áo ngủ đỏ tươi, trước ngực một vầng tuyết nửa che nửa đậy, Thanh Nhã lại

yêu mị, thật sự rất đẹp!



Hắn mỉm cười đứng ở đó, nghĩ thầm: A Anh của ta thật đẹp! A Anh là của

ta, người bên ngoài bất kể là ai, ngay cả Trần Hi, cũng chỉ có thể nhìn

mà thôi!



nhưng khi hắn nhớ tới Thôi Kỳ liên tục ngấp nghé Hàn Anh, bờ môi xinh

đẹp chính là không tự chủ được mím lại, hiện ra một tia lạnh lùng.



Mặc kệ như thế nào, hắn và Trần Hi lần này nhất định phải một kích thành công, mượn Thôi Kỳ tấn côngThôi Thế Trân