Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu​

Chương 115 :

Ngày đăng: 19:58 19/04/20


Gốc cây tùng trong rừng tùng cao lớn xanh biếc, cành lá rậm rạp ngăn trở phần lớn nắng thu nóng bức, mùi hoa quế hơi nồng đậm trong rừng quế ở

nơi này trở nên nhạt hơn, giống như ở trong nước có tiếng hát mơ hồ trên đài cao truyền tới, xa xăm mang theo một tia mông lung, mùi hương

thoang thoảng xen lẫn trong lá thông, làm lòng người thêm thư thái.



Trong lòng Phó Tạ cũng có chút phiền, trong mắt phượng hiện lên vẻ không kiên nhẫn, nâng giày da hươu đạp lên lá thông dày đặt dưới chân lại

không phát ra một tiếng động.



Hắn cố gắng kềm chế, trong lòng dự định đếm tới mười liền đi.



Tôn Tử Y buồn bã khóc thút thít, từng giọt nước mắt óng ánh lăn trên đôi má bởi vì trẻ tuổi mà trắng noãn: “... Điện soái, thiếp thân đã hối

hận, thiếp thân muốn xuất cung, tìm một người bình thường yên ổn sinh

sống qua ngày...”



Phó Tạ yên lặng đếm tới mười, thoát khỏi cánh tay của tôn Tử Y đang bắt

lấy ống tay áo của hắn, thản nhiên nói: “Đây là ngươi tự mình lựa chọn,

ngươi cũng đã dự đoán được, không phải sao?” Là ngươi muốn trở nên nổi

bật, cầu xin ta đưa ngươi tiến cung; là ngươi phải lấy được Thánh sủng,

chủ động muốn giúp ta đối phó Trương Thiên Sư.



Tôn Tử Y ngạc nhiên, thế nhưng mỹ nhân dù cho nước mắt lưng tròng, bộ dáng vẫn lê hoa đái vũ xinh đẹp.



Trái tim Phó Tạ giống như sắt đá đúc thành, hắn nhíu mày nhìn Tôn Tử Y,

giọng nói trở nên lạnh lùng: “Còn có chuyện gì sao? Không nói thì bảo Lý Chân đưa ngươi hồi cung, đừng cho người khác thấy ngươi xuất hiện tại

nơi này!”



Thanh âm của hắn đè nén rất thấp, thế nhưng Tôn Tử Y vẫn từ trong lời

nói của Phó Tạ nghe được ý tứ lạnh như băng, không khỏi rùng mình, cúi

đầu: “Vâng, điện soái.” Thủ đoạn của Điện soái nàng đã gặp, vì cái mạng

nhỏ của mình, không nên làm con thiêu thân, thành thành thật thật cống

hiến thôi!



Thấy Lý Chân mang theo Tôn Tử Y biến mất trong rừng cây tùng, Phó Tạ lúc này mới đi ra, sải bước nhìn con đường nhỏ hướng đến phía nam giữa hồ.

Hắn và Trần Hi đã hẹn rồi, một lát nữa muốn ở con đường nhỏ phía nam

diễn một vở kịch hay.



Hàn Anh đột nhiên bị người ôm lấy, sợ tới mức trái tim mãnh liệt nhảy

một cái, dừng một chút mới khôi phục chút ít khí lực, giãy giụa liền nhớ tới trâm cài trên búi tóc có thể dùng đâm người.



Nàng đang muốn đưa tay rút trâm cài vàng ròng khảm hồng bảo thạch

trên búi tóc, lại nghe người nọ ở sau lưng siết chắt vòng eo của nàng

vội vàng nói: “Không nên nhảy xuống dưới!”



Hàn Anh nghe được là giọng nói của Thôi Kỳ, đầu óc lập tức bối rối.



Thôi Kỳ thấy Hàn Anh không giãy giụa nữa, liền ôm Hàn Anh thụt về phía sau



Hàn Anh thấy tình thế không đúng, vội nói: “... Ta không phải muốn nhảy

cầu tự sát! Thật sự!” Nàng đã từng thề, vô luận gặp được bao nhiêu khó

khăn, đều kiên cường sống, tuyệt đối sẽ không chủ động tự sát!



Thôi Kỳ chần chờ một lát, nghĩ tới Ngũ tỷ Thôi phi dặn dò, cúi đầu nhìn

nhìn, thấy bãi cỏ xanh mềm mại như nhung đáng yêu, liền nhẹ nhẹ đặt Hàn

Anh lên bãi cỏ, mình một gối quỳ xuống đối diện Hàn Anh, tỉ mỉ nhìn Hàn

Anh: “Nàng thật sự không phải là muốn nhảy hồ tự sát?”



Hàn Anh liên tục gật đầu, lại bổ sung một câu: “Ta biết bơi, làm sao sẽ nhảy hồ tự sát?” Tuy rằng chỉ biết bơi chó...



Nàng mắt to quay mồng mồng xoay chuyển, thấy bốn phía yên tĩnh không

người, tim đập liền bắt đầu nhanh hơn —— mình và Thôi Kỳ cùng một chỗ,

thật sự quá nguy hiểm, phải vội vàng nghĩ biện pháp thoát thân!



Thôi Kỳ lúc này cách Hàn Anh rất gần, gần đến có thể thấy được lông tơ

trên gương mặt Hàn Anh, có thể nghe thấy được mùi hương thơm ngát trên

người Hàn Anh...



Tay hắn giấu trong tay áo dần dần nắm thành quyền, móng tay ngắn ngủn

đâm vào da thịt, nhưng biểu lộ trên mặt càng thêm trầm tĩnh: “Nhưng nàng vẫn còn rơi lệ.”



Hàn Anh: “...”



Nàng lúc này mới cảm giác được trên mặt mình lành lạnh, vội vàng từ

trong tay áo móc ra khăn lụa lau nước mắt lưu lại trên gương mặt



Thì ra chẳng biết lúc nào, nước mắt của nàng đã chảy ra.



Hàn Anh lúc này có chút hối hận, nàng phản ứng quá trì độn, vừa rồi nhìn thấy Phó Tạ và nữ nhân kia giống như thân mật mà đứng cùng một chỗ,

nàng không nên chạy trốn, mà có lẽ đi lên trước, cười hỏi “Các ngươi

đang làm cái gì”, cho Phó Tạ xấu hổ mới đúng...



Thôi Kỳ chăm chú nhìn nàng, thấy Hàn Anh lau đi nước mắt trên gương mặt, thế nhưng mắt to đen nhánh vẫn mịt mờ nước mắt, giống như động vật nhỏ bị khi phụ sỉ nhục, đáng thương vô cùng, thỉnh thoảng liếc hắn một cái, trái tim của hắn tê tê dại dại ngứa ngáy, ước gì có thể ôm nàng vào

trong ngực ôn nhu an ủi, hôn lên mắt của nàng...



Thấy Hàn Anh không nói gì, hắn cho rằng Hàn Anh thật sự bởi vì Phó Tạ và những nữ nhân khác nói chuyện mà muốn tự sát, trong lòng rất là mâu

thuẫn, liền muốn thêm mắm thêm muối một phen, khiến Hàn Anh và Phó Tạ

sinh ra hiềm khích, lại muốn nói thật, để Hàn Anh không phải khổ sở.



Một lát sau, Thôi Kỳ đã có lựa chọn, hắn cúi đầu chăm chú nhìn Hàn Anh,

ôn nhu nói: “Nữ nhân nói chuyện với Phó Tạ họ Tôn, là mỹ nhân gần đây
chờn, phát ra âm thanh nhỏ vụn “Bành bạch“.



Phó Tạ đi đến bên giường, nhấc màn trướng bạch lăng họa tranh chữ thủy mặc lên móc ngọc, ở bên giường ngồi xuống.



Hắn đưa tay vuốt ve lưng Hàn Anh, nhưng lại bị Hàn Anh lập tức hất ra.



Phó Tạ thấy Hàn Anh tỉnh, liền trước đứng dậy cởi áo ngoài vắt lên giá áo đầu giường hoàng hoa lê, đi vào tắm rửa.



Cũng không lâu lắm, Phó Tạ tắm xong đi ra, trên người chỉ mặc trung đan

bạch la và quần dài bạch lăng đi tới, ở bên giường ngồi xuống.



Hắn vừa muốn mở miệng giải thích, nhưng Hàn Anh đi đã dời vào bên trong, cho chừa chỗ cho hắn



Khi nàng di chuyển, chăn gấm thêu uyên ương màu đỏ dịch xuống, Phó Tạ

vừa hay nhìn thấy lưng nàng trắng nõn như tuyết, không khỏi có chút

miệng đắng lưỡi khô, vội vàng cởi sạch bản thân, thuận thế xốc chăn gấm

lên, nghiêng người nằm xuống dán sát vào Hàn Anh.



Hàn Anh phát giác được Phó Tạ nằm xuống, trước khi hắn đưa tay ôm mình

liền vén chăn lên đứng dậy, ôm nguyên bộ chăn gấm gối thêu uyên ương màu đỏ đặt ở bên kia giường, đưa lưng về phía Phó Tạ nằm xuống.



Phó Tạ: “...”



Hàn Anh mặc dù cuộn mình nằm ở một đầu, nhưng chân dài của Phó Tạ đụng

tới thân thể mềm mại ấm áp của Hàn Anh, nghĩ đến Hàn Anh không muốn ngủ

cùng một gối đầu với mình, trong lòng Phó Tạ có chút ủy khuất, hít sâu

một hơi ngồi dậy, cầm gối đầu của mình đặt bên cạnh gối đầu của Hàn Anh, sau đó vén chăn lên nằm xuống, cực kỳ nhanh chóng khóa Hàn Anh vào

trong ngực.



Thân thể Hàn Anh cứng ngắc, nhưng trong lòng cười thầm, chờ nhìn phản ứng tiếp theo của Phó Tạ.



Phó Tạ áp mặt vào giữa tóc đen thơm ngát của Hàn Anh, khe khẽ hôn.



Tóc dài Hàn Anh rất mẫn cảm, bị Phó Tạ hôn vài cái như vậy, phía dưới

lập tức có xuân thủy tràn ra, mùi thơm ngát kỳ dị lập tức tỏa ra lấp đầy cả không gian.



Phó Tạ đã sớm có phản ứng, lúc này phía dưới đã trướng đến độ có chút đau.



Hắn một đường đi xuống, tinh tế gặm cắn hôn phần cổ trắng như tuyết và phần lưng trắng mịn của Hàn Anh, liên tục đi xuống...



Hàn Anh chỉ cảm thấy bờ môi mềm mại của Phó Tạ nóng như lửa, dường như mang theo ma lực, làm nàng như lên tiên cảnh...



Thuận theo hai chân thon dài Hàn Anh “ừ” một tiếng, Phó Tạ lúc này mới đứng dậy, đè trên người Hàn Anh, dùng sức hôn Hàn Anh.



Hắn phảng phất như muốn nuốt trọn cả người Hàn Anh, triền miên lại hung

mãnh, Hàn Anh bị hắn hôn đến thiếu chút nữa hít thở không thông, cả

người sớm đã mềm nhũn như nước mùa xuân.



Một lát sau, nàng hét lên một tiếng, dùng sức đẩy Phó Tạ ra, lại không

đẩy được, tiếp theo giọng nói của nàng dần dần sầu triền miên...



Không biết qua bao lâu, ngọn nến sớm đã dập tắt, bên trong giường bạt

bộ[1], hương vị nhàn nhạt của bấc đèn cầy cháy hết khẽ len loie, xen lẫn mùi thơm ngát của dịch thể khi Hàn Anh động tình tiết ra và hương vị

mập mờ sau khi trải qua chuyện này, tạo thành khí tức áp lười biếng nơi

khuê phòng.



Phó Tạ ôm Hàn Anh ấm áp mềm mại vào trong ngực, nhẹ khẽ vuốt vuốt lưng

của nàng, ôn nhu nói: “Hôm nay ở phủ Khang Trữ trưởng công chúa ta gặp

được Tôn mỹ nhân trong nội cung, nàng là do ta an bài tiến cung, đã

nhiều lần giúp ta làm chuyện, hôm nay lại có ý nghĩ khác, đã bị ta khiển trách.”



Hàn Anh dịu dàng “vâng” một tiếng, duỗi thẳng cả người áp vào trên người Phó Tạ.



Phó Tạ tiếp tục nói: “Hôm nay ta và Trần Hi cãi nhau là chuyện đã thương lượng trước. Tây chinh sắp tới, bệ hạ muốn an bài Thôi Kỳ tòng quân.

Phó thị, Thôi thị và Trần thị chính là ba đại gia tộc của Đại Chu triều, thời gian qua luôn luôn mạnh ai nấy làm, chỉ cần ta biểu hiện địch ý

với Trần Hi, bệ hạ liền có thể phái Trần Hi làm giám quân, như vậy khi

ta đánh trận liền bớt chút trở ngại...”



Hàn Anh nghe Phó Tạ nói liên miên giải thích, trong lòng điềm mật, ngọt

ngào cực kỳ, đứng dậy đè lên người Phó Tạ, nhắm ngay bờ môi Phó Tạ hôn

xuống.



Thật lâu sau, Phó Tạ buồn ngủ, nghe được Hàn Anh hỏi: “Ca ca, ngày mai huynh và Trần Hi quyết đấu là đánh thật sao?”



Khuôn mặt Phó Tạ áp trên lưng Hàn Anh: “... Đương nhiên đánh thật chứ!”

Trần Hi dám ngấp nghé lão bà hắn, hắn không thể không mượn cơ hội này

hảo hảo đánh Trần Hi một trận!



Hàn Anh: “Ca ca, ngày mai muội cũng muốn đi xem cuộc vui!”



Phó Tạ “ừ” một tiếng, nhắm mắt lại.



Hắn lúc này mệt mỏi đầu ngón tay cũng không nhúc nhích được rồi, cả

người lười biếng, nhưng dị thường thoải mái dễ chịu buông lỏng.



[1] giường bạt bộ