Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu​

Chương 117 :

Ngày đăng: 19:58 19/04/20


Hàn Anh hạ giọng dặn dò Phó Du: “Chờ một

chút quay về Nữ Trinh viện, ngươi tìm lý do lưu lại chỗ ta, ta có lời

muốn dặn dò ngươi.”



Phó Du mở trừng hai mắt, “vâng” một tiếng, thấp giọng nói: “Tam tẩu,

đừng để cho Phạm tỷ tỷ đứng một mình trong thư phòng Tam ca, chúng ta đi tìm nàng đi!”



Hàn Anh híp mắt nở nụ cười: “Được!”



Hai tay nàng vịn giường gấm ngồi dậy, mở miệng nhắc nhở Phạm Tinh Tinh: “Phạm tỷ tỷ, tìm được sách chưa?”



Phạm Tinh Tinh đè xuống nhịp tim đang đập loạn cào cào, đáp một tiếng: “Đã tìm được rồi!”



Nàng cực kỳ nhanh nhẹn nhét bức thư vừa tìm được vào trong ngực, sửa

sang lại quần áo một chút, từ trên giá sách rút ra một quyển sách cầm

lấy đi ra.



Sau khi đi ra Phạm Tinh Tinh có chút chột dạ nhìn Hàn Anh tự nhiên cười nói, làm bộ ngồi ở trên ghế cao mở sách ra chuẩn bị xem.



Hàn Anh cố tình trêu chọc nàng, liền mỉm cười đứng lên nói: “Đến đây, cho ta xem là sách gì!”



Phạm Tinh Tinh đưa sách tới cho Hàn Anh cùng xem.



Hàn Anh nhận lấy xem tên sách, trên mặt liền hiện ra vui vẻ, vừa nhìn thấy nội dung bên trong, càng là “Khì” cười ra tiếng.



Phó Du vội vàng sáp tới hỏi: “Làm sao vậy?”



Hàn Anh nhịn cười đưa sách cho nàng: “Chính ngươi xem đi!”



Phó Du nhận sách vừa nhìn, trên bìa mặt viết hai chữ "Nữ Tắc".



Nàng kinh ngạc nhìn Hàn Anh: “Tam tẩu, quyển sách này khi ta còn bé cũng đã đọc qua.” Có cái gì buồn cười sao?



Phạm Tinh Tinh cũng tò mò nhìn về phía Hàn Anh.



Hàn Anh nhớ tới trước kia Phó Tạ bắt nàng đọc thuộc lòng ‘Nữ Tắc", "Nữ

Giới", còn tưởng hắn nhớ kỹ lắm, thì ra cũng là tạm thời cuống lên mới

lo ôm chân Phật...



Trên mặt nàng vẫn còn vui vẻ, mắt to sáng rực như bảo thạch: “Tam ca của ngươi trước kia bắt ta học thuộc "Nữ Tắc"...”



Phó Du tập trung tư tưởng suy nghĩ, cũng hiểu rõ ra, không khỏi cũng mỉm cười.



Phạm Tinh Tinh không nghĩ tới Phó Tạ và Hàn Anh còn có tình thú khuê

phòng như vậy, có chút ghen ghét, bên ngoài thì cười nhưng trong lòng

không cười nói: “Thật không nghĩ tới, Tạ biểu đệ lại quan tâm đệ muội

như thế.”



Hàn Anh ngòn ngọt cười, cố ý chọc giận Phạm Tinh Tinh: “Ai nha, Phó Tạ đáng ghét lắm, cứ bắt ta đọc sách!”



Phạm Tinh Tinh mặt không biểu tình đổi chủ đề: “Hôm nay trời đẹp như

vậy, hoa cúc phía sau tiểu hoa viên nở rộ, chúng ta đi xem nhé?”



Hàn Anh đạt được mục đích, cũng muốn rời đi, liền nói: “Được!”



Lý Chân và Phó Trữ vội vàng cung tiễn đám người Hàn Anh rời đi.



Hàn Anh vừa đi vào tiền sảnh phía sau thư phòng, phát hiện Phó Du nhìn

ra sau, liền cũng nhìn sang, vừa hay nhìn thấy Phó Du đang cùng Lý Chân

bốn mắt nhìn nhau, giống như ẩn tình. Nàng giả bộ như không thấy, nhưng

thả chậm bước chân, chờ Phó Du.



Lý Chân là thân tín Phó Tạ an bài tiến vào cấm quân, liên tục đi theo

Phó Tạ hầu hạ, không biết Phó Tạ có nguyện ý gả thứ muội cho hắn không

nữa.



Hàn Anh dự định lát nữa sẽ hỏi ý tứ Phó Du một chút.



Đến cửa ra vào Nữ Trinh viện, Hàn Anh trực tiếp dặn dò Tẩy Xuân: “Ta mệt rồi, trở về phòng nghỉ ngơi thôi, ngươi và Thiến Ngọc cùng Phạm cô

nương đi hậu hoa viên dạo đi!”



Phó Du nghe vậy vội nói: “Ta cùng Tam tẩu trở về phòng nghỉ ngơi một chút!”



Phạm Tinh Tinh cũng thừa cơ nói: “Mẫu thân còn đang chờ ta, ta cũng trở về đây!”



Phạm Tinh Tinh mang theo nha hoàn sau khi rời khỏi, Hàn Anh và Phó Du đi vào Nữ Trinh viện.



Sau khi bước lên bậc thang trước nhà chính, nàng xoay người lại nhìn sắc trời một chút, thấy mặt trời dần dần ẩn vào bên trong mây đen, gió cũng bắt đầu nổi lên, liền nói: “Sợ là trời sắp mưa...” Phó Tạ đã đáp ứng

sau khi hạ triều mang nàng đi nhìn hắn và Trần Hi quyết đấu, có thể nuốt lời hay không đây?



Tuy rằng Phó Tạ nói gọi là quyết đấu, bất quá chì là cùng Trần Hi cùng

một chỗ diễn trò, thế nhưng đao kiếm không có mắt, Hàn Anh vẫn rất lo

lắng cho Phó Tạ.



Tuy trong lòng lo lắng cho Phó Tạ, thế nhưng Hàn Anh vẫn mang theo Phó Du đi vào phòng khách.



Hoán Hạ mang theo tiểu nha hoàn dâng trà hoa hồng và điểm tâm, phân đĩa

đựng trái vải, long nhãn, hạt dẻ, quả phỉ, hạt thông, bạch quả, lê thịt, táo khoanh, hạt sen, táo tây dại khoanh và mười hai đĩa sứ trắng nhỏ

đựng táo đỏ chưng bày trên giường bàn nhỏ hoàng hoa lê


Phó Tạ cũng ý thức được mình làm việc ngu ngốc, cũng có chút túng quẫn, im lặng một lát, đứng dậy xám xịt đi ra.



Hàn Anh thấy hắn rời khỏi, nhào vào trên giường gấm cười ha hả --Phó Tạ

luôn luôn tỉnh táo cơ trí, thì ra cũng có lúc ngốc như vậy!



Cũng không lâu lắm, liền có hai nha hoàn mặc quần áo đen đi đến, nha

hoàn mặt tròn cúi đầu chỉnh đốn băng ghế bị điện Soái đại nhân một

quyền đạp nát, một nha hoàn mặt vuông mắt híp vừa cao vừa béo mỉm cười tiến lên dò hỏi: “Thiếu phu nhân, cơm tối dùng mấy món?”



Hàn Anh nghĩ tới bên cạnh chính là kênh đào, liền nói: “Dùng tôm cá tươi nấu vài món ăn là được rồi!”



Nàng suy nghĩ một chút, cảm thấy đám người Phó Tạ buổi tối sợ là muốn uống rượu, liền nói: “Ta đi phòng bếp xem một chút!”



Chánh đường trống rỗng, Phó Tạ đã mang người đi ngoại thư phòng rồi.



Hàn Anh vừa đến nhà chính đã cảm thấy một hồi không khí ướt lạnh kéo tới, nàng không khỏi có chút co rúm lại.



Nha hoàn mặt vuông vóc người không lanh lợi, cũng rất có ánh mắt, lúc này cầm một kiện áo choàng khoác trên người Hàn Anh.



Hàn Anh quay đầu lại nhìn nàng một cái, tự nhiên cười nói: “Ngươi tên là gì?”



Nha hoàn mặt vuông kính cẩn hành lễ, nói: “Bẩm thiếu phu nhân, nô tài

tên gọi Tinh Ngọc, điện soái an bài nô tỳ ở đây hầu hạ thiếu phu nhân.”



Hàn Anh nhẹ gật đầu, nhấc chân đi qua thềm cửa, đứng ở hành lang nhà chính nhìn cảnh trí phía ngoài.



Lúc này trời sắc mặt đã tối sầm, bầu trời âm u, mưa vừa nhanh vừa lớn

không ngừng rơi rơi xuống, rơi trên nền đất rải đầy gạch xanh, phát ra

thanh âm dày đặc “Ba ba ba ba~”, gió mang theo khí lạnh thổi qua, xuyên qua nội y, làm cho Hàn Anh rùng mình một cái.



Lúc này nha hoàn mặt tròn Ngọc Tinh cầm guốc gỗ có thể đi trên đường có

nước và dù giấy đi tới, hành lễ với Hàn Anh: “Thiếu phu nhân, nô tài hầu hạ người thay guốc gỗ ạ!”



Hàn Anh nhẹ gật đầu.



Phó Nghĩa đã sớm dẫn theo hai gã sai vặt canh giữ ở bên ngoài, thấy Xuân Ngọc che dù, Tinh Ngọc dắt thiếu phu nhân đi ra, vội vàng nghênh đón

hành lễ, dẫn Hàn Anh đi hướng phòng bếp.



Sau khi Hàn Anh thấy nguyên liệu nấu ăn, đặt món ốc hấp gừng dấm chua

,ngó sen lưu ly, chim cút om, cá chép xào lăn dấm chua, canh cá và món

bánh cá rán cùng với món ăn nổi tiếng ở kênh đào, lại dặn dò phòng bếp

đến lúc đó hâm nóng rượu vàng cùng một chỗ đưa lên, lúc này mới trở về

chánh đường.



Bóng đêm thâm trầm, mưa càng nóng nảy.



Trong ngoại thư phòng tiệc rượu vừa mới mang lên, Phó Tĩnh liền đi vào bẩm báo: “Bẩm điện soái, Trần đại nhân đến rồi!”



Hắn vừa dứt lời, Trần Hi da mặt dày liền từ sau lưng Phó Tĩnh chợt đi

qua, lại cười nói: “Điện soái, nhóm minh hỏa thương kia tối nay liền tới rồi, Tiêu Hạ cùng ngươi cùng nhận hàng đi!”



Phó Tạ hiếm khi nổi lên tâm tư nói giỡn, sóng mắt lưu chuyển: “A? Xu Mật Sứ đại nhân đâu? Trần Tướng quân đâu? Không có đại ca nhị ca che chở,

Trần Hi ngươi cũng dám đi ra ngoài à?”



Trần Hi ngượng ngùng đi đến, thấy bên tay trái Phó Tạ vẫn còn trống, biết là lưu chỗ ngồi cho mình, liền ngồi xuống.



Phó Tạ thấy sắc mặt hắn có hơi trắng bệch, liền biết Trần Hi ăn mặc có

chút đơn bạc, liền bưng lên một chén rượu nóng đưa cho hắn, cho hắn uống ấm người.



Trần Hi lúc này uống một hơi cạn sạch chén rượu nhỏ, cảm thấy cả người

ấm áp, lúc này mới nói: “Tối nay vẫn còn ở quy nhạn nhận hàng sao?”



Phó Tạ khẽ vuốt càm, nói: “Thác Yên Tử bên kia ta phái Lý Chân dẫn người đi.”



Trần Hi nghĩ đến khuôn mặt hổn hển của Thôi Kỳ sau khi mắc lừa, không

khỏi nở nụ cười, bưng rượu rỗng lên ra hiệu Phó Tạ châm cho hắn



Phó Tạ cũng không để ý đến hắn, phối hợp bưng chén rượu lên uống một hớp.



Trần Hi hậm hực tự mình cầm bầu rượu lên châm một chén rượu.



Trong tòa nhà nhỏ nằm trên một ngõ nhỏ yên tĩnh phía sau đường chính,

Thôi Kỳ nhận thơ báo do Phạm Tinh Tinh tự mình đưa tới mở ra xem, phản

ứng đầu tiên phải không thơ.



Phó Tạ nổi danh là Tiểu hồ ly, Phạm Tinh Tinh sẽ dễ dàng lấy được thơ báo cơ mật như vậy sao?



Phạm Tinh Tinh thấy vẻ mặt hắn chần chờ, vội nói: “thư phòng của Phó Tạ

người khác có lẽ không vào được, nhưng đây là Hàn thị tự mình dẫn ta

vào!”



Thôi Kỳ lại nhìn hàng chữ trên phong thơ một chút “vào giờ Tý giữa đêm

11 Tháng tám, thác Yên Tử giao hàng” ngẩng đầu dặn dò Tả Ý: “Đi gọi Văn

Tướng quân vào đi!” Nếu là Hàn Anh mang Phạm Tinh Tinh vào, vậy thì có

vài phần khả năng, bất quá vẫn phải cẩn thận...



Sau khi Tả Ý ra ngoài, Thôi Kỳ nhìn Phạm Tinh Tinh, đẩy một hộp gấm tới

trước, chậm rãi nói: “Ngươi nghĩ biện pháp đặt cái này vào phòng ngủ Hàn Anh.”