Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu
Chương 118 :
Ngày đăng: 19:58 19/04/20
Phạm Tinh Tinh nhận hộp gấm, giương mắt nhìn Thôi Kỳ.
Thôi Kỳ mặt không biểu tình nhìn nàng một cái, lấy ra một tờ ngân phiếu đặt ở trên án thư.
Phạm Tinh Tinh thò người ra cầm lấy ngân phiếu, nhìn mệnh giá một
chút, trong lòng vui mừng, trên mặt vẫn là cười nhạt một tiếng, thu ngân phiếu vào trong tay áo.
Sau khi Phạm Tinh Tinh rời khỏi, Thôi Kỳ lẳng lặng nhìn bóng lưng của
nàng, trong mắt một mảnh rét lạnh. An bài một nữ nhân như vậy ở bên cạnh Hàn Anh, thật ra cũng không thỏa đáng, hắn phải an bài một người khác
thỏa đáng hơn mới được.
Văn tướng quân rất nhanh đã tới.
Bởi vì cấm quân đều dưới sự khống chế của Phó Tạ, cho nên Thôi Kỳ có thể điều động chỉ có hương quân quản lý Tổng đốc Long Châu, Long Châu nghe
theo mệnh lệnh của Thôi Thế Trân, Đông Châu, mà vị Văn tướng quân, chính là Tổng đốc Long Châu hương quân phái tới, bởi vì họ Văn, cho nên gọi
là Văn tướng quân.
Sau khi Văn tướng quân hành lễ, Thôi Kỳ đi thẳng vào vấn đề hỏi hắn: “Dẫn theo bao nhiêu người tới đây?”
Văn tướng quân là một trung niên gầy, ánh mắt lợi hại, thái độ thong
dong: “Bẩm công tử, Tiêu Hạ tổng cộng dẫn theo 500 người tới, hiện đang ở thôn trang ngoài thành đợi công tử sai khiến.”
Thôi Kỳ nhẹ gật đầu, đứng dậy cùng Văn tướng quân đứng trước địa đồ,
dùng bút chu sa đánh dấu vị trí thác Yên Tử rồi đi ra, nhẹ giọng thương
nghị kế sách mai phục như thế nào phục kích như thế nào.
Tuy rằng vẫn chưa tới lúc trời tối, nhưng vì trời mưa rất to, bên ngoài
nhìn có hơi tối. Phạm Tinh Tinh che dù từ tòa nhà nhỏ trong ngõ hẻm phía sau đường chính đi ra, dừng ở cửa xe ngựa.
Nha hoàn của nàng Cẩm nhi là do Thôi Kỳ sai người an bài đang chờ trong
xe ngựa, thấy trên giày thêu Phạm Tinh Tinh đã ướt đẫm rồi, vội vàng từ
trong bao quần áo lấy ra một đôi giày thêu sạch sẽ giúp nàng thay đổi.
Phạm Tinh Tinh đẩy tay của nàng ra, cúi đầu vừa vắt váy nước mưa trên
váy áo, vừa nói: “về gặp phu nhân phải nói cho tốt, ta bảo ngươi chuẩn
bị kim chỉ ngươi đã chuẩn bị chưa?” Mẫu thân của nàng thật sự quá khó
chơi, nàng mới được tờ ngân phiếu mệnh giá năm trăm lượng này nên phải cất kỹ, không thể để mẫu thân của nàng phát hiện.
Cẩm nhi vội nói: “Cô nương, đã chuẩn bị, nô tài nói là quần áo làm cho
công tử chúng ta, chỉ thêu không đủ, lúc này mới đội mưa đi mua.”
Mắt thấy sắp đến cửa phủ An quốc công, Phạm Tinh Tinh vội vàng vỗ vỗ
vách ngăn phía trước, thấp giọng dặn dò xa phu nói: “Đến rồi, dừng lại
đi!”
Sau khi từ trên xe bước xuống, Cẩm nhi che dù, Phạm Tinh Tinh trong ngực ôm bao quần áo có hộp gấm, mạo hiểm đi trong mưa to bước một bước dài
mà đi về cửa phía tây của phủ An quốc công
Trạm gác thứ nhất thả các nàng đi vào.
Đến trạm gác thứ hai, sáu người trong trị sự phòng đi ra, đi đầu chính
là gã sai vặt thư phòng Phó Trữ của Phó Tạ và quản gia đông thiên viện
Phó Bình.
Phó Trữ đứng ở cửa ra vào trị sự phòng, phất phất tay, bốn gã sai vặt
sau lưng lập tức nhảy ra, chế trụ Phạm Tinh Tinh và Cẩm nhi.
Hàn Anh một mình ở nhà chính dùng cơm tối, cảm thấy hơi mệt, liền dặn dò Xuân Ngọc và Tinh Ngọc đốt lò xông hương, bỏ hương bách hợp vào hun đệm chăn.
Đợi đệm chăn ấm hương, nàng liền rửa mặt lên giường ngủ.
Bởi vì ban đêm còn có hành động, nhóm người Phó Tạ uống ba chén rượu liền không uống nữa.
Tiệc rượu giải tán, Phó Tạ an bài xong người phải đi theo hắn và Trần Hi đi Nhạn Độ nhận hàng, thấy cách thời gian xuất phát còn gần một canh
giờ, không cần suy nghĩ liền đội mưa trở về nội viện.
Trời vẫn mưa to tầm tã, từng hạt mưa giống như mũi tên nhọn bắn xuống vũng nước đọng trên mặt đất, tóe lên vô số bong bóng nước.
Phó Tạ vừa vào nội viện, liền thấy trong phòng ngủ lộ ra ánh đèn mờ nhạt, ấm áp mà yên tĩnh.
Trên người hắn mặc dù lạnh, nhưng trong lòng cảm thấy ấm áp, che quấn áo choàng gấm đen sãi bước đi qua.
Phó Tĩnh đi theo phía sau hắn bung dù, thấy thế vội vàng đuổi theo.
Nàng đoán được đây là quà Phó Tạ tặng nàng, trong lòng vừa mừng vừa sợ,
liền từ trên giường bò lên, sửa sang quần áo, chuẩn bị đi bên ngoài thư
phòng tìm Phó Tạ nói lời cảm tạ.
[1] Đây là Bài thơ Tiết phụ ngâm - 節婦吟 (Khúc ngâm của người tiết phụ)của Trương Tịch
Quân tri thiếp hữu phu
Tặng thiếp song minh châu,
Cảm quân triền miên ý,
Hệ tại hồng la nhu
Thiếp gia cao lâu liên uyển khởi
Lương nhân trì kích Minh Quang lý
Tri quân dụng tâm như nhật nguyệt
Sự phu thệ nghĩ đồng sinh tử
Hoàn quân minh châu song lệ thùy
Hận bất tương phùng vị giá thì
Dịch Nghĩa:
Chàng biết em đã có chồng
Tặng em đôi hạt châu sáng
Cảm động trước tình đeo đẳng của chàng
Em buộc vào áo lụa hồng
Nhà em có lầu cao bên vườn hoa
Chồng em cầm kích túc trực trong điện Minh Quang*
Vẫn biết lòng chàng trong sáng như mặt trời, mặt trăng
(Nhưng) em đã thề cùng sống chết với chồng
Trả lại chàng hạt châu sáng, hai hàng nước mắt ròng ròng
Ân hận rằng không thể gặp nhau lúc chưa chồng
(*)Minh Quang: một điện trong hoàng cung triều Hán
Bản dịch của Ngô Tất Tố
Chàng hay em có chồng rồi,
Yêu em chàng tặng một đôi ngọc lành.
Vấn vương những mối cảm tình,
Em đeo trong áo lót mình màu sen.
Nhà em vườn ngự kề bên,
Chồng em cầm kích trong đền Minh Quang.
Như gương, vâng biết lòng chàng,
Thờ chồng, quyết chẳng phụ phàng thề xưa.
Trả ngọc chàng, lệ như mưa,
Giận không gặp gỡ khi chưa có chồng.