Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu​

Chương 119 :

Ngày đăng: 19:58 19/04/20


Lúc này mưa đã tạnh, trong sân cây quế, bạch dương, hoa hồng, hoa chuối

tây cùng các loại cây cối qua trận mưa thu này, tựa hồ cũng trút bỏ đi

vẻ xanh biếc trơn bóng ngày hè, chỉ để lại sinh mệnh ướt nhẹp ngày càng

cách xa màu xanh biếc.



Qua cơn mưa thu ướt nhẹp như vậy, tâm tình Hàn Anh phá lệ tốt hơn, nàng

khoác thêm một kiện áo choàng gấm đỏ, dẫn theo Xuân Ngọc, Tinh Ngọc và

mấy tiểu nha hoàn ra khỏi nhà chính, uốn lượn đi tiền viện.



Khuôn mặt tuấn tú của Phó Tạ đỏ bừng mắt phượng tỏa sáng, lửa giận lấp

đầy suy nghĩ trong lòng, chỉ cảm thấy trái tim đập bịch bịch, lỗ tai ông ông vang lên, sải bước ra khỏi thư phòng đi về hướng nội viện.



Phó Trữ ngây dại, lập tức đứng thẳng tại chỗ không dám động đậy.



Phó Bình trừng Phó Trữ, Phó Tĩnh Phó Nghĩa cùng một chỗ mang theo bọn sai vặt đuổi theo.



Bọn họ khuyên nhưng lại không dám khuyên, chỉ có thể thử thăm dò theo sát.



Trần Hi đứng yên một lát, tâm niệm cấp chuyển —— Hàn Anh mảnh mai ôn nhu như vậy, sao có thể với Thôi Kỳ? Nhất định là kế phản gián của Thôi Kỳ, Phó Tạ không thể oan uổng Hàn Anh —— hắn vội vàng nhấc chân đuổi theo.



Phó Tạ mới vừa đi tới bên trong cửa viện, xa xa liền thấy Hàn Anh đầu

cài trâm hoa vàng khoác áo choàng màu đỏ đứng trong nội viện ngắm hoa

cúc bên bờ hồ, dường như trên cổ tay trắng tuyết như ngọc của nàng lộ ra vòng tay bích tỉ, trên khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn nở nụ cười điềm mật, ngọt ngào...



Nhìn thấy cảnh trí phong tình như thế, trống ngực xao động của Phó Tạ

chậm rãi trầm tĩnh trở lại, lẳng lặng đứng ở đó nhìn Hàn Anh đang cùng

nha hoàn đùa giỡn, một mảnh lạnh như băng trong lòng dần dần sinh ra ấm

áp và vui mừng.



Tiểu thê tử của hắn, vì nhất thời bực bội lỡ lời mà nói ra trước khi thành thân đã yêu hắn, làm sao có thể phản bội hắn?



Phó Tạ lúc này mới cảm giác bản thân buồn cười —— Thôi Kỳ tùy ý khiêu khích, hắn thiếu chút nữa bị lừa rồi!



Nếu như hắn thật sự vì thế vắng vẻ A Anh, chẳng phải kế trúng Thôi Kỳ sao?



Phó Bình, Phó Nghĩa và Phó Tĩnh Theo sát ở phía sau, thấy thế không khỏi cũng thở dài một hơi, Phó Bình thậm chí dùng ống tay áo lau đi mồ hôi

lạnh trên trán.



Phó Bình vừa lau mồ hôi vừa nghĩ: hôm nay thật sự nguy hiểm thật, trở về phải hảo hảo giáo huấn Phó Trữ, sao ngay cả khẩu cung cũng hỏi không

xong? Tại sao không quản cho tốt rồi hãy đi nói trước mặt điện soái?



Hàn Anh đang nhìn Tinh Ngọc Xuân Ngọc mở ra vòng tay Phó Tạ tặng nàng,

Xuân Ngọc nhìn thấy Phó Tạ, liền lặng lẽ nhắc nhở: “Thiếu phu nhân, điện soái tới!”



Nghe vậy Hàn Anh vội vàng vui mừng mà nhìn sang, dung quang toả sáng mặt tròn nhỏ nhắn tràn đầy điềm mật, ngọt ngào vui vẻ, nhưng thấy Phó Tạ

trong nháy mắt lập tức thu liễm nụ cười trên mặt —— nàng mới nhớ tới

mình đang giận dỗi với Phó Tạ mà!



Trần Hi đi theo tới, ở ngoài cửa nội viện dừng bước, hắn đang muốn mở

miệng kêu Phó Tạ để hảo hảo khuyên giải một phen, ngẩng đầu lại phát
Hắn tuy rằng không coi trọng tôn ti cao thấp, thế nhưng Phó Tạ thưởng

thức Lý Kim Triêu là một nhân tài khó có được, cũng không thèm để ý hắn

thất lễ.



Lúc chạng vạng tối, Hàn Anh mới từ trên giường đứng lên rửa mặt, liền bị Phó Tạ dùng áo choàng bọc lấy ôm lên chiếc xeTrầm Hương của nàng.



Chuyện trong lòng Phó Tạ quá nhiều, không có cưỡi ngựa, mà ôm Hàn Anh ngồi trong xe ngựa, vừa nghĩ tâm sự vừa xoa nắn Hàn Anh.



Hàn Anh bị Phó Tạ giày vò cả người bủn rủn, vùi ở trong ngực Phó Tạ, xe ngựa lắc lư, không bao lâu nàng liền ngủ mất.



Đợi khi Hàn Anh tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên giường bạt bộ của mình ở Nữ Trinh viện, đám người Tẩy Xuân Nhuận Thu khẩn trương vây

quanh bốn phía.



Nàng vừa muốn mở miệng, chợt nghe bên ngoài nhà chính truyền đến thanh âm của Phó Tạ: “... Tề thái y, Phó Tạ thân thể thê tử...”



Một giọng nam xa lạ nói: “Bẩm điện soái, thân thể thiếu phu nhân cường tráng, nhưng chuyện con cái là dựa vào duyên phận...”



Hàn Anh nghĩ một lát mới hiểu được, thì ra Phó Tạ lo lắng nàng mang

thai, mời thái y tới khám bệnh, nhưng nàng vẫn không có thai.



Mặc dù cũng không muốn hài tử lắm, nhưng nghĩ đến Phó Tạ thất vọng, trong lòng Hàn Anh cũng có chút trống trải...



Sau khi tiễn thái y, Phó Tạ lo lắng cho Hàn Anh, liền xoay người lại đi vào.



Thấy Hàn Anh ngủ ngon khuôn mặt trong trắng lộ hồng, mơ mơ màng màng ôm

chăn gấm ngồi ở trên giường, nhìn giống như tiểu cẩu lạc đường, Phó Tạ

không khỏi sinh lòng thương tiếc, mỉm cười đi tới, cúi người khẽ hôn một cái trên môi Hàn Anh, thấp giọng nói: “A Anh, nàng bắt đầu làm cho

người chỉnh đốn hành lý đi, chọn hai nha hoàn mang theo, thánh chỉ mấy

ngày nữa sợ là sẽ đến đó!”



Lực chú ý của Hàn Anh lập tức bị dời đi: “Ca ca, cha mẹ và đệ đệ khi nào vào kinh?”



Phó Tạ nhìn nàng ôn nhu nói: “Thuyền của nhạc phụ nhạc mẫu đại khái qua ba ngày nữa sẽ đến.”



Hàn Anh nghe vậy quýnh lên: “YAA.A.A.., nhà chính của phủ hoài ân hầu

còn bị nhị phòng chiếm mà, sáng sớm ngày mai muội liền đi dọn sạch các

nàng mới được!”



Phó Tạ cười cười: “Ngày mai ta đi với nàng!”



”Thật sự?” Hàn Anh tự nhiên cười nói, “ nhưng ngày mai muội muốn đi phủ

hoài ân hầu thể hiện uy phong của điện soái phu nhân, lấy thế đè người

bức người dọn nhà, huynh có thể đi theo giúp muội, vậy thì quá tuyệt vời rồi!”



Phó Tạ thấy nàng mềm mại đáng yêu xinh đẹp, nhịn không được tiến tới hôn nàng. Thái y nói thân thể hai vợ chồng bọn họ không có vấn đề gì, như

vậy Hàn Anh đến nay không có thai, chỉ có thể nói rõ hắn làm quá ít, vẫn nhân cơ hội lại tới một lần a!



[1] Thai án