Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu
Chương 120 :
Ngày đăng: 19:58 19/04/20
Hôm nay phủ hoài ân hầu do tam phòng Trâu
thị chịu trách nhiệm việc bếp núc, thái phu nhân rất ít quản chuyện
trong phủ, ngày ngày ở Khánh Thọ Đường ăn chay niệm Phật.
Sáng sớm ngày hôm đó, Trâu thị đang ở trong khách sãnh nhà chính ở viện
phía đông xử lý gia vụ, gã sai vặt canh cổng tới hồi báo: “Bẩm Tam phu
nhân, tiểu quản gia Phó An Phó Bình hai vị ca ca phủ An quốc công đến
ạ!”
Trâu thị nghe vậy vội vàng đứng dậy nói: “Mau mời!” Chồng của bà Hàn Ức
là hạ quan chính Khâm Thiên Giám Chính Lục Phẩm, mà quản gia của điện
soái đại nhân Phó Tạ nghe nói đều là quân công xuất thân từ võ quan Ngũ
Phẩm, bà tất nhiên sẽ không dám chậm trễ.
Cũng không lâu lắm, gã sai vặt liền dẫn hai thanh niên đi tới, đúng là Phó An và Phó Bình.
Trên người bọn họ đều mặc phục sức võ quan Ngũ Phẩm, hành động, cử chỉ tùy tiện hướng Trâu thị hành lễ.
Phó Bình cất cao giọng nói: “Gặp qua Tam phu nhân! Điện soái và thiếu
phu nhân chúng ta hôm nay muốn tới Hầu phủ thăm viếng, chỉ thị huynh đệ
chúng ta tới trước nói một tiếng!”
Trâu thị đầu tiên là sững sờ, rất nhanh liền bật cười, kêu Phó An Phó Bình ngồi xuống uống trà.
Phó Bình Phó An mỉm cười ngồi xuống.
Phó Bình giương mắt nhìn một vòng, trong ánh mắt dài nhỏ mang theo một
vòng suy nghĩ sâu xa: “Nơi đây không phải là nhà chính Hầu phủ à?”
Trâu thị dừng một chút, lòng có điều ngộ ra, vội nói: “Đây là phòng
khách đông viện thiếp thân xử lý gia vụ, hiện tại nhà chính của Hầu phủ
là Nhị Lão Gia và Nhị phu nhân ở!”
Phó Bình “Nha” một tiếng, lại cười nói: “Hoài Ân hầu và Hầu phu nhân mấy ngày nữa sẽ mang theo tiểu thế tử vào kinh!”
Phó An vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói tiếp: “Hôm nay ôn hoà, đúng là ngày tốt để dọn nhà!”
Trâu thị mỉm cười, rất phối hợp dặn dò đại nha hoàn bên cạnh: “Đi mời
Nhị Lão Gia Nhị phu nhân tới đây, nói người phủ An quốc công đến!”
Phó Bình Phó An tới quá sớm, Hàn Hoài hôm nay còn chưa kịp đi thanh lâu
sở quán báo danh, nghe nói người phủ An quốc công tới, liền cùng Nhị phu nhân Phương thị tới.
Nhìn thấy Phó Bình Phó An thân mặc phục sức võ quan Ngũ Phẩm, Hàn Hoài trắng tay đành phải mang theo Phương thị hành lễ.
Phó An hành động, cử chỉ tùy tiện nhận lễ này, cũng không đứng dậy, bắt
chéo hai chân thản nhiên nói: “Nhị Lão Gia, Nhị phu nhân, Hầu Gia và Hầu phu nhân mấy ngày nữa sẽ vào kinh, nhà chính phải hảo hảo dọn rửa sơn
mới, đồ dùng trong nhà cũng phải thay đổi toàn bộ.”
Thấy khuôn mặt của Hàn Hoài và Phương thị lập tức trở nên xanh mét, Phó
Bình lại cười nói: “Điện soái chúng ta giao chuyện chỉnh đốn phòng ốc
giao cho hai huynh đệ chúng ta, Nhị Lão Gia và Nhị phu nhân đừng để cho
huynh đệ chúng ta khó xử nha!”
Hàn Hoài và Phương thị khuất nhục đứng ở đó, nhớ tới Phó Tạ hôm nay
quyền khuynh triều dã, lật tay làm mây úp tay làm mưa, nhớ tới bên ngoài phòng khách đứng mấy cấm quân võ trang đầy đủ như lang như hổ, chỉ đành phải nói: “Xin hai vị tiểu ca quản gia thư thả mấy ngày a!”
Phó Bình cười lạnh một tiếng, giống như cười mà không phải cười nhìn Hàn Hoài và Phương thị.
Phó An vẻ mặt không kiên nhẫn, nhíu mày nói: “Hoặc là các ngươi sáng hôm nay dọn nhà, hoặc là buổi chiều chúng ta giúp các ngươi chuyển!”
Hàn Hoài vội nói: “Là tại hạ suy nghĩ không chu toàn, chuyển liền! chuyển liền!”
Phó Bình âm ngoan cười cười: “Huynh đệ ta chờ ở chỗ này!”
Hàn Hoài kéo ống tay áo Phương thị có chút dại ra, dắt bà đi ra ngoài.
Trâu thị lưu lại cùng Phó Bình Phó An nói chuyện, nhưng trong lòng đang
tiêu hóa tin tức đại ca Hàn Thầm và đại tẩu Lâm thị mang theo tiểu Thế
tử Hàn đình sắp vào kinh, lặng lẽ suy xét nên nịnh nọt đại ca đại tẩu
như thế nào.
Trước khi đi vào triều sớm, Phó Tạ mặc xong triều phục thì sang xem Hàn Anh.
Hắn ghé sát vào Hàn Anh đang muốn hôn hôn, Hàn Anh bỗng nhiên mở to mắt
cười lên ha hả, còn duỗi ra hai tay nắm đôi má Phó Tạ: “Ca ca, nếu
huynh không đáp ứng thay muội đến hỏi Lý Chân có thích Phó Du hay không, muội chết cũng không buông tay!”
Phó Tạ vừa bực mình vừa buồn cười, đành phải qua loa nói: “Ta sẽ giúp nàng hỏi thăm!”
Hàn Anh lúc này mới cười hì hì buông Phó Tạ ra, lại vuốt vuốt khuôn mặt tuấn tú của Phó Tạ, lúc này mới thả hắn ra.
Sau khi Phó Tạ rời khỏi, Hàn Anh lại ngủ một lát nữa mới rời giường.
Dùng xong điểm tâm, Hàn Anh đi Đông Sương phòng xử lý gia vụ Quốc Công Phủ.
Phó Tạ có chút buồn cười, liền ôn nhu nói: “nàng tới đây ngồi kế bên ta, ta cho nàng uống....uố...ng!”
Hàn Anh thấy bọn nha hoàn sớm lánh ra ngoài, liền mặt dày mày dạn ngồi
trên đùi Phó Tạ, dựa sát vào trong ngực Phó Tạ: “Ca ca, nhanh cho muội
ăn canh!”
Cánh tay trái của Phó Tạ vòng quanh eo nàng, tay phải cầm thìa múc một
chén canh rau nhút, thổi vài cái mới cho ăn Hàn Anh uống.
Hàn Anh vừa uống canh trứng cá mực chua cay quá mức chua cay kích thích, lúc này uống canh gà rau nhút, trực giác trơn mềm thơm ngát, canh rau
nhút vị ngon, rất là ngon miệng, liền nói: “Ca ca, muội uống nữa!”
Phó Tạ liền đút cho nàng uống từng miếng từng miếng.
Đến buổi tối, hai vợ chồng tắm rửa xong đi ra, song song ngồi trên tháp
quý phi trước cửa sổ phòng ngủ, rúc vào nhau lung tung nói chuyện phiếm.
Phó Tạ rốt cuộc tìm được cơ hội, liền cầm chặt bàn tay mềm mại núc ních
của Hàn Anh, nhìn đôi mắt Hàn Anh, thấp giọng nói: “A Anh, hai ngày sau
bệ hạ tế trời xong, đại quân phải xuất phát rồi!”
Hàn Anh sững sờ, cảm giác không đúng, vội nói: “Ca ca, không phải huynh nói dẫn muội theo sao?”
Phó Tạ dùng sức nắm tay của nàng, trong mắt phượng hiện ra một vòng quả
quyết: “Tây Cương vừa mới truyền đến thơ báo, Trấn Tây Tướng Quân Từ
Bình Xuân bỏ Lương Châu Thành, một đường ném binh vứt giáp chạy trốn tới Lan Châu.”
Hắn ở trên môi Hàn Anh nhẹ khẽ hôn một cái, nói tiếp: “Đợi ta thu phục
Lương Châu Thành, thu xếp được chỗ ở, sẽ phái người đón nàng! nàng ở
kinh thành mấy ngày, Hứa Lập Dương sẽ bảo hộ nàng...”
Hàn Anh không nói gì, mí mắt sớm đỏ lên, trong mắt to nước mắt nhẹ nhàng ướt át.
Thấy nàng thương tâm, trái tim Phó Tạ không khỏi từng trận run rẩy, cực
kỳ khó chịu, sau nửa ngày mới nói: “Phụ thân, nhạc phụ và nhạc mẫu mấy
ngày nữa vào kinh rồi, nàng vừa vặn ở cùng nhạc mẫu và tiểu cữu tử mấy
ngày...”
Hàn Anh nghe xong, nghĩ đến mẫu thân cùng đệ đệ mới tới kinh thành, vạn
nhất bị tổ mẫu khi dễ, hoặc là trong gian kế của Phương thị, có thể sẽ
không ổn lắm...
Trong lòng nàng dần dần mâu thuẫn, chỉ là nghĩe đến Phó Tạ phải rời khỏi nàng một thời gian, trong lòng liền vắng vẻ, rất là khó chịu, liền rúc
vào trong ngực Phó Tạ nửa ngày không nói.
Trong lòng Phó Tạ cũng rất thê lương, một chút một chút mà hôn Hàn Anh, hôn hôn liền đặt Hàn Anh lên tháp quý phi đè lên.
Hai vợ chồng đang ở trên tháp quý phi thân thiết, liền nghe được bên
ngoài truyền đến một hồi tiếng bước chân vội vàng, tiếp theo chính là
thanh âm dồn dập của Tẩy Xuân: “Bẩm điện soái thiếu phu nhân, tiểu Hứa
tổng quản cầu kiến, nói hoàng hậu sắp sinh!”
Phó Tạ cả người lập tức cứng ngắc.
Hàn Anh phát giác được Phó Tạ biến hóa, vội vàng đẩy hắn ra: “Chuyện tỷ tỷ quan trọng hơn!”
Lúc rạng sáng, Phó Bình phụng mệnh Phó Tạ từ Kim Minh uyển trở về, báo tin cho Hàn Anh.
Hàn Anh còn chưa ngủ, đang ngồi ở nhà chính chờ tin tức.
Khi nàng biết được hoàng hậu sinh hạ tiểu công chúa, không khỏi lâm vào trầm tư...
Phó Tạ rốt cuộc là muốn hoàng hậu nương nương sinh hạ công chúa, hay
sinh hạ hoàng tử đây? Tiểu công chúa có phải cốt nhục của Thừa Dận Đế
hay không?
Sau hừng đông, Hàn Anh dựa theo phẩm cấp, thuận theo đám mệnh phụ đi Kim Minh uyển chầu mừng.
Đây là đứa bé đầu tiên của Thừa Dận Đế, tất nhiên là ý nghĩa phi phàm,
tuy là tiểu công chúa, Thừa Dận Đế vẫn cực kỳ vui mừng, chẳng những lập
tức di giá về Kim Minh uyển, hơn nữa ngay trước mặt Phó hoàng hậu và
tiểu công chúa, ban bố thánh chỉ, tuyên bố đất phong của tiểu công chúa
là Tấn Dương, đồng thời đại xá thiên hạ.
Hai ngày sau, Hàn Anh ngồi xe Trầm Hương, ngồi ở trong xe nước mắt lưng tròng nhìn Phó Tạ suất lĩnh đại quân xuất phát rời kinh.
Sau đó khổ sở trọn vẹn hai ngày, Hàn Anh rốt cuộc nhận được một tin tức
tốt ——thuyền lớn của Quốc Công và thuyền lớn của Hoài Ân hầu đã đến kênh đào về nhạn đô.
Hàn Anh lúc này dẫn theo đám người Tẩy Xuân, Phó Bình Phó An cùng với
nhiều cấm quân hộ tống bảo vệ, điều khiển xe đi bến tàu nghênh đón công
công và cha mẹ đệ đệ.